Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 150 :

Ngày đăng: 22:03 19/04/20


Tiêu Bắc chuẩn bị tâm lý đầy đủ, cùng Lam Minh bước qua cánh cửa dễn đến thế giới khác.



Sau cửa là một thông đạo thật dài, ánh sáng có chút chói mắt. Tiêu Bắc nhắm mắt lại đi tới, cũng cảm giác được Lam Minh kéo tay mình nhảy xuống



Đến khi hai chân chạm đất, Tiêu Bắc mở mắt…



Bốn phía sáng ngời, nhìn đồng hồ, vừa vặn là buổi sáng, mà bọn Tiêu Bắc đang đứng trên sườn núi. Tiêu Bắc ngẩng đầu quan sát bầu trời, rất trong xanh, còn có vài con chim đang bay lượn, trên sườn núi cây cối xanh mướt, còn có hoa và nai đang ăn cỏ. Có vài con thỏ nhảy ngang qua, gió lướt qua, đồng cỏ khẽ lay động như sóng, khung cảnh đồ sộ mà không kém phần xinh đẹp.



“Đây là đâu?” Tiêu Bắc kinh ngạc hỏi Lam Minh.



“Thế giới khác.” Lam Minh trả lời.



“Đây là thế giới khác trong truyền thuyết?” Tiêu Bắc mở to hai mắt nhìn Lam Minh : “Sao có thể? !”



Lam Minh và mọi người nhìn nhau : “Sao lại không thể?”



“Không phải là nên rất hoang dã bao phủ bởi sa mạc, rồi huyết sắc tà dương, với cả bán thú nhân ở khắp nơi, còn…”



“Bắc Bắc.” Lam Minh trấn an xoa đầu Tiêu Bắc: “Đừng kích động, bình tĩnh nào, khu hoang dã chỉ là một khu của thế giới khác thôi, huyết sắc tà dương là một hiện tượng xảy ra khi có chiến tranh, Hắc Ám Sâm Lâm, biển chết, dải ma quỷ… những thứ này cũng chỉ là địa danh thôi chứ không đại diện tất cả.”



Tiêu Bắc há to miệng: “Thật sao?”



“Chính là nơi này.” Khế Liêu đứng trên đỉnh núi nhìn xung quanh: “Quy mô thành trấn không nhỏ.”



“Thành trấn?” Tiêu Bắc nghe đến đây, lập tức cùng Hi Tắc Nhĩ cũng đồng dạng chưa từng tới đây chạy lên đỉnh núi nhìn ra xa.



Cảnh tượng trước mắt làm cho hai người khiếp sợ. Thành trấn cực lớn vượt xa tưởng tượng của bọn họ, phong cách vô cùng đặc biệt tựa hồ đã trải qua hàng trăm ngàn năm tang thương thăng trầm. Lâu đài, quảng trường, hoa viên, thoạt nhìn đều có giá trị nghệ thuật cực cao, không theo kiểu Âu Tây cũng không theo kiểu Trung Quốc, bất quá rất đẹp, hơn nữa nhìn còn rất cổ xưa.



“Thật lớn!” Tiêu Bắc kinh ngạc.



“Bình thường.” Sphinx đi tới, nói với hai người: “Này chỉ là một toà thành cỡ trung.”



“Cỡ trung?” Tiêu Bắc há to miệng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.



“Trong tương lai sẽ còn lớn hơn.” Lam Minh ngoắc mọi người: “Đi thôi, vào thành trước khi trời tối may ra còn có thể tìm được một khách sạn nghỉ lại. “



“Vậy mọi người ở đây ăn gì? Trong thành có nuôi quái thú không?” Tiêu Bắc hưng phấn, lưng đeo ba lô, đi theo Lam Minh. Cổ Lỗ Y cũng lần đầu đến, bất quá trong không khí ở đây có vẻ khiến nó rất thoải mái, đập cánh bay vòng vòng, vẫy vẫy đuôi.



“Số lượng rồng ở thế giới khác rất ít phải không.” Hi Tắc Nhĩ hỏi Bạch Lâu.



“Ừh, năm đó sau đợt đại chiến hầu như tất cả đều chạy tới thế giới thật, hẳn là ở thế giới khác vẫn còn một ít, sống ẩn trong núi sâu. Ở nơi này địa vị của rồng có chút đặc biệt, có thể sẽ dẫn tới vài rắc rối.” Bạch Lâu nhắc nhở: “Nên phải cẩn thận.”



“Sẽ có người làm hại Cổ Lỗ Y sao?” Tiêu Bắc vội vàng ôm lấy Cổ Lỗ Y.
Lúc này, có vài người có vẻ là lính chạy vào, sau khi đi vào nhìn một vòng, họ mở một tấm da dê ra, sau khi xác định liền chỉ vào Tiêu Bắc: “Chính là hắn!”



Tiêu Bắc tròn mắt, Cổ Lỗ Y trong ba lô cũng thò đầu ra nhìn.



Từ bên ngoài càng lúc càng nhiều binh lính vọt vào, dẫn đầu là một người đặc biệt to lớn râu ria xồm xoàm, sau khi đi vào nhìn thấy Tiêu Bắc lập tức hạ lệnh: “Bắt hắn lại!”



Tiêu Bắc cả kinh, hành động đầu tiên là vô thức ôm lấy Cổ Lỗ Y trong ba lô, sau đó nhìn xung quanh, xác định bọn họ không phải đang nói mình.



Sphin khó hiểu hỏi Đặc Lạp Cổ Lạp : “Chuyện gì vậy?”



Đặc Lạp Cổ Lạp bình tĩnh lắc đầu: “Ai mà biết, cũng đã rất lâu rồi không tới.”



Đám binh lính kia xông tới bao vây mọi người, muốn bắt Tiêu Bắc theo bọn họ trở về gặp nhà vua.



Tiêu Bắc mờ mịt, cậu vừa mới đến nơi đây chưa tới hai tiếng sao đã gặp chuyện rồi?



“Vì sao lại bắt người?” Hi Tắc Nhĩ không rõ.



“Hắn mang theo la bàn còn có quyền trượng, nhất định là Vu sư. Tất cả Vu sư trong thành Sawyer đều phải đến lâu đài! Đây là lệnh của Công tước Carson!”



Mọi người nhìn nhau, Tiêu Bắc lắc đầu: “Nhận nhầm rồi, tôi không phải Vu sư, chỉ là một người bình thường.”



Tiêu Bắc vừa nói xong, khách nhân bốn phía lập tức quay qua nhìn về phía này, trong ánh mắt lộ ra một tia nghi hoặc.



Sphinx nhỏ giọng nhắc nhở: “Tiêu Bắc, cầm quyền trượng còn mang theo la bàn chính là Vu sư, đừng cố cãi .”



“Nhưng thực sự không phải!” Tiêu Bắc nhíu mày: “Mặc áo rằn ri không nhất định là bộ đội, mặc áo choàng đỏ cũng không nhất định là nữ nhân!”



Lam Minh vỗ vai cậu: “Bắc Bắc, đừng kích động.”



“Dám cả gan kháng lệnh công tước Carson, bắt hắn lại!” Tên dẫn đầu có vẻ nóng tính, sai người lấy xích muốn trói Tiêu Bắc bắt đi. Tiêu Bắc dĩ nhiên mặc kệ mà bọn Lam Minh cũng không quan tâm.



Khế Liêu đứng lên: “Xui thật, vừa tới đã có người muốn tìm phiền toái. “



Đang khi mọi người một bộ giương cung bạt kiếm vừa muốn động thủ thì từ bên ngoài đột nhiên có một giọng nói truyền đến: “Dừng tay!”



Giọng nói này uy nghiêm hùng hậu, đám binh lính kia giống như nhận được lênh, đứng im tại chỗ.



Ngoài cửa, một người đi vào. Hắn khẽ phất tay, binh lính lập tức cung kính đừng tách ra hai bên, như rô bốt nghe lời.



Tiêu Bắc nghi hoặc, lén nhìn Lam Minh, lại thấy hắn đang nhíu mày.