Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 152 :

Ngày đăng: 22:03 19/04/20


Tiêu Bắc vốn cho là công tước Carson sẽ là một đại thúc vừa ngầu vừa đẹp, nhưng bước vào toà thành nguy nga, nhìn thấy con gấu béo ngồi trên vương vị, Tiêu Bắc có một loại xúc động muốn đập đầu.



Cậu còn tưởng rằng sẽ gặp một phu nhân xinh đẹp quyến rũ như nữ hoàng Sissi hay một ông chú như Công tước râu xanh, ai ngờ lại là quái vật.



“Cô cô cô ~~” Cổ Lỗ Y bị cái tên công tước Carson chọc cười, ngồi trên vai Tiêu Bắc ôm bụng cười lăn lộn.



Bọn Hi Tắc Nhĩ và Bạch Lâu cũng vất vả nhịn cười.



Công tước Carson lại không nhận ra mọi người đang cười mình, hắn vừa thấy bọn Tiêu Bắc đã kinh ngạc há to miệng, không nói nên lời!



“Ngươi… Lam Minh? !” Thật lâu sau, công tước Carson đứng lên: “Sao có thể…”



Mà bên cạnh công tước Carson cũng có ít những quý tộc khác, dưới mắt Tiêu Bắc thì đều là “hình thù kỳ quái”, sau khi nghe thấy cái tên “Lam Minh” cũng đều kinh ngạc trợn mắt há hốc.



“Ra ngoài hết cho ta!” Carson đột nhiên giận tái mặt, đuổi tất cả mọi người ra ngoài, đóng cửa lâu đài, chậm rãi đi tới trước mặt bọn Tiêu Bắc.



Tiêu Bắc ngẩng lên nhìn hắn, âm thầm cảm thán _ ai nha, thật khổng lồ!



Cổ Lỗ Y cũng không dám cười nữa, gấu bự thật nha.



Công tước Carson đi tới trước mặt Tiêu Bắc, quỳ một gối xuống thành kính hành lễ: “Đại Tế Ti, được gặp ngài là vinh hạnh của ta.”



Tiêu Bắc kinh ngạc nhảy dựng, lén nhích lại gần Lam Minh, người gấu này quỳ xuống mà vẫn còn cao hơn cả mình.



“Ta còn tưởng rằng thế giới này đã kết thúc, không nghĩ tới các ngươi lại đến đây!” Carson cảm khái nói: “Tốt rồi! Quả nhiên Thần không nói dối.”



“Xảy ra chuyện gì? Carson.” Đặc Lạp Cổ Lạp đi tới: “Nghe nói con của ngươi bị bệnh?”



“Đại lục phương bắc đã bị hắc ám bao phủ. Lam Minh, Đại Tế Ti! Ta muốn cho các ngươi xem vài thứ.” Công tước Carson đột nhiên kích động, hắn dẫn mọi người vào một cánh cửa nhỏ đi lên tháp.



Tới gian phòng cao nhất lâu đài, cạnh giường đặt một cái kính viễn vọng.



Công tước Carson điều chỉnh kính viễn vọng hướng về phương bắc, ra hiệu cho bọn Tiêu Bắc Lam Minh đến xem.



Lam Minh nhìn một cái, bất giác chau mày. Bầu trời phương bắc đen kịt, tựa có vẻ như đang bị một tầng mây đen bao phủ.



“Ai nha, này là điềm cực xấu mà!” Sphinx nhịn không được nói: “Phương bắc có yêu ma hoành hành!”



“Hơn nữa còn là yêu ma có pháp lực cực mạnh.” Sắc mặt công tước Carson u ám: “Phong ấn phương bắc… có thể sắp xảy ra chiến loạn, hoặc là một ác ma cực mạnh nào đó sắp sống lại. “



Tiêu Bắc thấy mọi người đều vô thức nhìn Lam Minh, trong lòng khẽ động. Quả nhiên, sắc mặt Lam Minh ngưng trọng, tựa hồ tâm sự nặng nề.



Không cần hỏi cũng biết, phong ấn phương bắc hẳn là chỉ phụ thân Lam Minh, Đại Ma vương có quan hệ huyết thống với hắn, kẻ chỉ cần Lam Minh còn sống thì dù hắn có biến thành tro cũng sẽ không biến mất.



“Đây là nguyên nhân lực lượng hắc ám thâm nhập vào thế giới thật sao.” Cảnh Diệu Phong khẽ nhíu mày: “Chúng ta phải ngăn lại.”
Khi bọn họ tiến vào, những vị khách thoạt nhìn rất ‘hung mãnh’ trong quán đều vội vã bỏ chạy, có vẻ rất sơ.



Tiêu Bắc nhanh chóng nghe lén bọn họ, muốn xem thử ba người này có địa vị như thế nào.



Lại nghe được một câu _ Lang tộc đến rồi! Không muốn chết thì chạy mau!



Lang tộc? !



Tiêu Bắc vô thức nhìn Lam Minh, lại thấy hắn đang cầm đũa chọt chọt bụng Cổ Lỗ Y, hình như đang trả thù.



Mà Khế Liêu cũng là một bộ ung dung tự gắp tự ăn.



Tiêu Bắc nhìn Khế Liêu, lại nhìn nhìn ba lang tộc vừa vào, cảm thán _ tuy đều là lang tộc, nhưng không phải sói nào cũng giống sói nào.



Ba người kia sau khi ngồi xuống, liền gọi mấy ly máu, uống ừng ực.



Tiếu Hoa thấy vậy, đột nhiên khều khều Khế Liêu, nhích tới nhỏ giọng hỏi: “Cậu cũng có muốn gọi một ly không?”



Khế Liêu nhíu mày: “Tôi chỉ muốn uống máu anh.”



Tiếu Hoa che cổ trừng Khế Liêu. Khế Liêu xấu hổ gãi mũi: “Thứ họ uống là máu heo, cũng không phải Huyết tộc chỉ uống máu, người sói là loài ăn tạp, không nhất thiết phải uống máu. Hơn nữa uống thứ đó cũng ghê lắm.”



Khế Liêu vừa dứt lời, ba người kia hình như nghe thấy, quay lại nhìn một cái liền… sửng sốt.



Bọn họ cũng không phải đang nhìn Khế Liêu, mà là Tiếu Hoa và Tiêu Bắc.



Hai người này có rõ ràng có những đặc điểm của nhân loại, hơn nữa trên người còn truyền đến mùi thơm động vật khát máu khó có thể cưỡng lại.



Ba tên người sói nhìn chằm chằm Tiêu Bắc và Tiếu Hoa, còn vô thức chảy nước miếng.



Đời này đây là lần đầu tiên Tiêu Bắc bị kẻ khác xem như thức ăn, hơn nữa còn là thứ kinh tởm như vậy, nhịn không được nhíu mi, trong lòng tự nhủ _ nhìn cái gì hả, uống máu heo của ngươi đi.



Ba tên người sói lại có vẻ không nghĩ vậy, bọn chúng híp mắt nhìn Tiêu Bắc và Tiếu Hoa, ném mấy chén máu heo xuống đất.



Phục vụ và chủ quá đều vội vàng trốn ra sau, lang tộc uống máu thì đặc biệt táo bạo thích giết chóc, lạy trời đến lúc đó đừng kéo cả họ theo.



Đám người sói tản ra, tựa như bầy sói đang chuẩn bị tấn công con mồi, chậm rãi đi về phía bọn Tiêu Bắc.



Cổ Lỗ Y ló đầu ra, cảnh giác nhìn ba người nọ, nó cảm giác được nguy hiểm, trong mắt ba người kia không chút hảo ý.



Bọn Lam Minh tự nhiên lại càng khó chịu hơn Cổ Lỗ Y.



Khế Liêu bỏ sandwich trên tay xuống, ý bảo mọi người không cần ra tay. Hắn đứng lên: “Ta xử lý.”