Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 154 :

Ngày đăng: 22:03 19/04/20


Lang tộc hồi phục, không chỉ lang tộc mà ngay cả các Ma tộc khác cũng đều mừng rỡ không thôi, bởi vì không còn lang tộc thỉnh thoảng phát điên cũng có nghĩa những ngày sau này càng thêm an ổn!



Đồng thời, tin tức Lam Minh mang theo Sphinx, Lang Vương, còn có Đại Tế Ti cùng một đám người quay lại thế giới khác nhanh chóng lan truyền, biến thành chủ đề được cả thế giới khác đàm luận nhiều nhất mấy ngày gần đây.



Mà nhân vật chính của của lời đồn vẫn tiếp tục tiến về phương bắc. Lần này, Juneau cũng đi cùng, hỗ trợ dẫn đường.



Có địa lý thông, chuyến hành trình liền thoải mái hơn rất nhiều. Trên đường, Juneau kể cho mọi người những điểm bất thường gần đây ở thế giới khác.



Đi thêm vài ngày, mọi người đến một sườn núi nhỏ, đưa mắt nhìn về phía trước là đã nhìn thấy mây đen phủ kín bầu trời, bọn họ đã đến phương bắc .



Tiêu Bắc lấy la bàn ra kiểm tra phương hướng, phát hiện bọn họ đang đi chính xác _ hẳn là rất nhanh sẽ có thể tìm thấy Vũ Dạ tập.



Nhưng mà mấy ngày nay không biết có phải do đi nhiều nên mệt hay vô số tin đồn xuất hiện mà Lam Minh có vẻ tâm sự nặng nề, càng ngày càng trầm mặc.



Cách đó không xa là một tòa thành lớn, bọn Tiêu Bắc quyết định tới đó nghỉ ngơi một chút.



Mọi người xuống xe, đi bộ vào thành.



Tiêu Bắc đi cạnh Lam Minh, nhìn hắn, thấy hắn vẫn cứ một mực im lặng liền hỏi : “Đói chưa?”



Lam Minh nhìn Tiêu Bắc, khẽ lắc đầu, trên mặt không biểu tình gì, hai mắt biến thành màu kim nhàn nhạt nên Tiêu Bắc nghĩ có khi hắn đang xuất hiện nhân cách khác không.



“Này, sao anh không nói chuyện.” Tiêu Bắc vươn tay vỗ hắn, cảm thấy Lam Minh như này thật làm cho người ta lo lắng, không còn chút bộ dáng lưu manh nào ở thế giới thật.



“Nói gì?” Lam Minh ngơ ngác, nhìn Tiêu Bắc.



Sphinx ở phía sau nhẹ kéo Tiêu Bắc, nhỏ giọng nói: “Thói quen cũ của hắn đó, cứ đến đây là hắn lại trở thành bộ dáng âm hồn như vậy!”



Tiêu Bắc giật mình _ Lam Minh trước kia là loại hình lãnh khốc này sao? Tuy thỉnh thoảng hắn nghiêm túc lên đúng là cũng ngầu như vầy, nhưng bình thường lại rất đáng thất vọng a.



Trời vừa tối, mọi người cũng đã tới trước cổng thành, tiến vào đường phố. Tòa thành này và những nơi mọi người từng đi qua tựa hồ không giống nhau lắm, cả tòa thành này đều được làm bằng đá cẩm thạch trắng, kiến trúc xinh đẹp, đường phố sạch sẽ, cách ăn mặc của người dân cũng sang trọng.



Vừa bước vào thành, Lam Minh lập tức nhíu mày, Juneau lục hành lý lấy ra mấy cái áo choàng phân cho mọi người.



Này là trang phục thường mặc nhất mấy ngày gần đây của mọi người. Mỗi lần đến nơi nhiều người mọi người đều mặc áo choàng, đội cả mũ trùm, che kín mặt mũi để tránh bị nhận ra.



Cổ Lỗ Y cũng mặc một cái áo choàng nhỏ, nhưng lại khiến nó không thể bay. Cảm giác không thoải mái, vì vậy nó dứt khoát trốn trong ba lô của Tiêu Bắc, cứ cô kỉ cô kỉ liên hồi, còn lộn mấy vòng.



Tiêu Bắc cũng gật đầu, Cổ Lỗ Y cũng giống mình cũng muốn trở về. Nơi này không vui chút nào, rất nhàm chán, không có chuyện thú vị cũng không đồ ăn ngon, Lam Minh cũng không đùa giỡn lưu manh, chán ~!



Mọi người đến một quán ăn, thấy bên trong không quá nhiều khách, liền đi vào ngồi xuống gọi cơm.



Lúc này, vài vị khách nhân trong quán tụm lại, đàm luận tin tức Lam Minh trở về.



Tiêu Bắc nhíu mày _ lại nữa rồi!




Tiêu Bắc lại cảm thấy càng nôn nóng, tâm tình nháy mắt tụt xuống mức thấp nhất.



Rất nhanh, cổng lâu đài hiện ra trước mắt, cây cầu treo khổng lồ hạ xuống. Cổng lâu đài mở ra, trong thành truyền đến tiếng tù và nghênh đón.



Binh lính đứng thẳng tắp hai bên, có ngồi trên ngựa, có xếp thành hàng, giữa không trung rơi xuống vô số cánh hoa, xem ra đây là lễ ngộ cao nhất!



Mọi người không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể kiên trì tiến vào.



Đi qua con đường nghênh đón thật dài, Tiêu Bắc ngẩng lên liền thấy phía trên lâu đài bắc ngang hai cây cầu, trên cầu rải đầy những đoá hoa nhiều màu sắc, cánh hoa chính là rơi xuống từ những bông hoa đó.



Nhưng kỳ quái, rõ ràng cánh hoa đã rơi xuống, trên mặt đất lại không vương lại cánh hoa nào.



Tiêu Bắc có chút tò mò, vươn tay đón lấy nhưng cũng không đón được, cánh hoa vừa chạm vào tay liền biến mất.



“Chỉ là ma pháp thôi.” Lam Minh đột nhiên quay sang nói: “Binh lính hai bên cũng đều là giả.”



Tiêu Bắc sửng sốt, nhìn xung quanh nhưng mắt thường căn bản phân không được thật giả! Làm thế nào Lam Minh lại biết?



“Đừng khẩn trương, Bắc Bắc.” Sphinx nói với Tiêu Bắc: “Rất nhiều nghi thức nghênh đó ở thế giới khác đều dùng ma pháp, nói theo cách ở thế giới thật thì như vậy bảo vệ môi trường hơn. Chủ nhân lâu đài này có khả năng đang nắm giữ đá ma pháp cực mạnh, hoặc là có ma lực và ma pháp cường đại!”



Rất nhanh, mọi người tới trước bậc thang bằng đá cẩm thạch thật dài, phía trên bậc thang chính là cung điện .



Vừa dừng lại thì có một tấm thảm màu đỏ lăn xuống, trải dài trên bậc thang, Tiêu Bắc nghĩ đây cũng là ma pháp? Bằng không tấm thảm sao có thể di chuyển theo cầu thang được, nhìn rất có hiệu ứng 3D nha!



Sau khi thảm trải xong, một tiếng cười to của phụ nữ truyền đến… tiếng cười này làm cho người ta cảm giác người phát ra nó hẳn là một người rất tự tin.



Tiêu Bắc vừa nghĩ vừa ngẩng lên nhìn xung quanh, chỉ thấy từ trên thảm đỏ một người phụ nữ từ từ đi xuống. Cô ta mặc một cái váy đỏ dài, mái tóc đen dài cơ hồ chạm đất.



Tiêu Bắc đánh giá một chút. Nữ nhân này rất cao, ít nhất cũng phải mét bảy lăm, cộng thêm giày cao gót, thoạt nhìn có cảm giác rất áp bách. Mặt khác, dáng người cô ta cực đẹp, vô cùng gợi cảm, phối hợp với một chiếc váy đỏ dài, hiệu quả kinh người!



“Hoan nghênh, Lam Minh đại nhân.” Người phụ nữ mặc váy đỏ hẳn là nữ vương, cô ta duyên dáng bước xuống, đến giữa cầu thang thì dừng lại, từ trên cao nhìn xuống mọi người: “Ta còn tưởng rằng chỉ là đồn đãi, không nghĩ tới lại là thật. Đã lâu không gặp, Lam Minh đại nhân!”



Tiêu Bắc nghe cô ta nói có vẻ là người quen, liền quay qua Lam Minh, tính bảo hắn giới thiệu một chút. Nhưng lúc này, hai hàng lông mày của Lam Minh nhíu chặt, lộ ra sự nghiêm trọng và ghê tởm nhàn nhạt.



Khế Liêu cũng lẩm bẩm một tiếng: “Xui!”



Ngay cả Juneau cũng cảnh giác nhe răng.



Tiêu Bắc cảm thấy tình huống không đúng, liền hỏi Sphinx: “Cô ta là ai?”



“Bị gạt rồi! Khó trách ảo giác lại mạnh như vậy.” Sphinx lắc bờm, rất không vui trả lời: “Hoá ra là một con Huyết tộc!”



Tiêu Bắc chấn động _ bọn họ lọt vào thành của hấp huyết quỷ? Khó trách lại tức giận như vậy, Lam Minh và người sói đều ghét nhất là Huyết tộc! Nhưng nếu nói vậy, người phụ nữ kia chính là nữ vương hấp huyết quỷ tham lam thị huyết trong truyền thuyết sao? !