Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 156 :

Ngày đăng: 22:03 19/04/20


Tiêu Bắc không có sự chuẩn bị, có chút vô lực không biết phải làm sao với tình huống hiện tại của mình, hơn nữa tâm tình còn không tốt, sau khi ôm Cổ Lỗ Y về phòng thì bắt đầu ngồi phát ngốc.



Khế Liêu và Tiếu Hoa liếc nhau, lại thấy Lam Minh quay lại, xấu hổ nháy mắt với mọi người.



Mọi người liền ngoan ngoãn ra ngoài xem náo nhiệt, lúc này dưới lầu cũng là một mớ lộn xộn.



Xilinna kinh hãi quá độ, hơn nữa cổ còn bị bẻ, hai mắt trợn trắng, vu y trong lâu đài đang chữ trị cho ả.



Hi Tắc Nhĩ chống cằm tựa vào lan can nhìn xuống, cảm thán: “Sức mạnh của Bắc Bắc thật đáng sợ!”



Bạch Lâu khẽ nhíu mày: “Phiền toái nhất là cậu ta vẫn chưa thể khống chế sức mạnh của mình… Hy vọng Lam Minh có thể giúp được, nếu không, chỉ sợ sẽ làm chính mình bị thương.”



Mọi người cùng nhìn về phía Xilinna bên dưới đang vừa ôm cổ vừa thở hồng hộc, không hiểu sao có một cảm giác thật sảng khoái.



Tiêu Bắc ngồi trên giường, để Cổ Lỗ Y ngồi trên đầu gối, nó lắc đuôi uốn éo vặn vẹo, muốn chọc cậu vui lên. Tiêu Bắc nhéo má nó, cảm thấy tốt hơn một chút.



Lam Minh đi đến ngồi xuống, thò tay búng mông Cổ Lỗ Y.



“Ngô…” Cổ Lỗ Y đột nhiên ngã nhào về phía trước, lăn xuống giường, nhảy dựng lên phồng má bộ dáng muốn liều mạng với Lam Minh.



Nhưng Lam Minh vẫn chỉ nhìn Tiêu Bắc.



Bắc Bắc bế Cổ Lỗ Y lại, đặt lên đầu gối nhẹ nhàng vuốt ve.



Lam Minh thấy Tiêu Bắc không nói gì, đành phải mở miệng: “Nếu cậu không vui, có thể biến tôi nhỏ như Cổ Lỗ Y, như vậy nó có thể đánh tôi một trận .”



Cổ Lỗ Y vừa nghe liên ngẩng mặt, vẻ mặt đầy hy vọng nhìn Tiêu Bắc.



Tiêu Bắc nhịn không được giật giật khóe miệng, liếc nhìn Lam Minh, Lam Minh vội vàng che mặt: “Tôi đùa thôi, cậu đừng biến tôi thành vừa béo lại vừa tròn y như trái bóng vậy thật chứ.”



Cổ Lỗ Y hung tợn nghiến răng, nhào tới hung hăng đạp Lam Minh một cước!



Lam Minh lại búng nó ra, nhìn Tiêu Bắc. Một lớn một nhỏ hợp lực náo loạn muốn chọc Tiêu Bắc vui lên một chút.



Tiêu Bắc sờ ngón tay, đây là hành động cậu thường làm khi khẩn trương, cũng là thói quen trước khi nói ra suy nghĩ của mình. Lam Minh lập tức im lặng nhìn Tiêu Bắc, chờ cậu nói chuyện.



Do dự một lát, Tiêu Bắc mới hỏi: “Vừa nãy xảy ta chuyện gì? Là tôi làm sao?”


Đồng thời, một lực lượng kỳ quái trào lên, một chút cảm giác không thích ứng từ khi tiến vào thế giới khác cũng hoàn toàn biến mất. Bất giác tìm lại được cảm giác có thể tự do sử dụng sức mạnh của ngàn năm trước.



Lam Minh đột nhiên nhận ra _ có lẽ bị phong ấn không chỉ có Tiêu Bắc. Một ngàn năm nay, nói không chừng mình cũng luôn bị phong ấn ở nơi này không thể thoát khỏi.



Mọi người ngoài cửa vốn rất hiếu kì với tình hình trong phòng, lúc đầu còn loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện, nhưng sau đó lại im bặt. Hi Tắc Nhĩ tò mò hé ra một cái khe cửa, mọi người nhìn vào trong… liền thấy cả phòng đều ngập trong màu hồng phấn.



Hi Tắc Nhĩ vội vàng đóng cửa lại, thật lâu sau mới hỏi: “Cổ Lỗ Y nhỏ như vậy mà lại xem loại cảnh tượng hạn chế này không sao chứ?”



Lúc này trong đầu mọi người đều đang bị hình ảnh mập mờ vừa rồi làm cho choáng váng, nghe Hi Tắc Nhĩ nói mới nhanh chóng tỉnh lại. Cảnh Diệu Phong hỏi Bạch Lâu: “Không phải là Lam Minh cưỡng ép chứ?”



“Không thể nào, anh cũng thấy sự lợi hại của Bắc Bắc rồi mà!” Bạch Lâu lắc đầu: “Tôi cũng không quá ngạc nhiên nếu hai người bọn họ có phát triển, dù sao ai cũng nhìn ra hai người bọn họ vốn là một đôi…”



Nói đến đây mới phát hiện không đúng. Bạch Lâu kinh hãi, vội vàng quay đi, ngu quá, mình không những nói chuyện với Cảnh Diệu Phong mà còn nói nhiều như vậy.



Cảnh Diệu Phong thì kích động không thốt lên lời, cuối cùng cũng không uổng công đi một chuyến đến thế giới khác.



Tiếu Hoa sờ mặt, Khế Liêu ở một bên hỏi anh: “Tâm tình anh thế nào? Nếu không tốt thì tôi cũng an ủi anh ha?” Kết quả nhận lấy một cái nhìn khinh bỉ của Tiếu Hoa. (Cc: một đám thần ma không có tương lai =))))))







Trong phòng, Lam Minh đã kết thúc nụ hôn thật dài, Tiêu Bắc đẩy đẩy hắn: “Đủ rồi, kéo tôi dậy.”



“Vâng.” Lam Minh kéo Tiêu Bắc: “Tất cả đều nghe theo cậu!”



Tiêu Bắc nhếch khóe miệng.



Cổ Lỗ Y cười tủm tỉm ngồi trên vai cậu, tâm tình nó đang rất tốt nha.



Mà lúc này, khung cảnh ấm áp của hai người xuất hiện trong một quả cầu thuỷ tinh, bị hai người đứng cạnh nhìn nhất thanh nhị sở.



“Ai…” Xilinna xoa cái cổ đau nhức: “Thiếu chút nữa mất mạng, mà đổi lại lại là kết quả như vầy sao?”



Một người khác đứng trong bóng đêm chăm chú nhìn cầu thủy tinh: “Ta đã đánh giá Miêu Tiêu Bắc quá thấp, vẫn cho là hắn chỉ là thế thân của Đại Tế Ti, không nghĩ tới thân phận của hắn lại là như vậy!”



“Xem ra kế hoạch của ngươi đã thất bại.” Xilinna cười lạnh một tiếng: “Nên giải thích với chủ nhân thế nào đây?”



“Ngươi sai rồi, kế hoạch của ta không thất bại, chỉ là không đạt được mục tiêu mong muốn mà thôi.” Đối phương cười đắc ý: “Ngược lại, năng lực thật của Miêu Tiêu Bắc so với trong tưởng tượng càng có giá trị lợi dụng hơn!”