Vũ Dạ Kỳ Đàm
Chương 162 :
Ngày đăng: 22:03 19/04/20
Gian tình của hoàng hậu Rhoda bị phanh phui, thoáng cái huyên náo rất lớn, binh lính bọn đều tới, cả Rhoda trong truyền thuyết cũng đến .
Tiêu Bắc cùng Lam Minh trốn trên nóc nhà, vừa vặn nhìn thấy quốc vương Rhoda bên dưới.
Vị quốc vương này thoạt nhìn đúng là đã khá già, một đầu bạc trắng, trên đầu đeo vương miện vàng, khoác áo choàng đỏ.
Tiêu Bắc ngồi trên nóc nhà, nghiêng đầu đánh giá: “Thoạt nhìn rất hung ác a, đâu có vẻ gì là nhát gan đâu.”
“A.” Lam Minh lại đột nhiên cười lạnh một tiếng.
Tiêu Bắc khó hiểu nhìn hắn: “Sao vậy?”
“Cô kỉ!” Cổ Lỗ Y đột nhiên kéo tai Tiêu Bắc, vươn ngón tay nhỏ xíu chỉ chỉ bên dưới, ý bảo Tiêu Bắc xem!
Tiêu Bắc nhìn xuống, cũng không nhìn ra có gì lại, chợt nghe Lam Minh tại thì thầm vào tai: “Nhìn bóng quốc vương ấy!”
Tiêu Bắc được nhắc, mới chú ý đến bóng quốc vương. Này không nhìn thì thôi, Tiêu Bắc vừa nhìn xong liền hoảng sợ… cái bóng đổ dài sau lưng quốc vương méo mó, đâu phải người, rõ ràng chính là một ác ma xấu xí, hàm răng nhọn hoắt, móng tay vừa dài vừa nhọn.
“Ngô…” Tiêu Bắc thiếu chút nữa hét lên, Lam Minh và Cổ Lỗ Y đã sớm có chuẩn bị, mỗi người một tay che miệng Tiêu Bắc kéo xuống nóc nhà.
Âm thanh từ khôi giáp của thị vệ tuần tra bên dưới cũng khá lớn, nên không ai phát hiện ra hỗn loạn trên nóc nhà.
Tiêu Bắc bình tĩnh lại vội vàng gật đầu, ý bảo _ biết rồi, không hét!
Lam Minh và Cổ Lỗ Y thở phào một cái, buông tay ra nhìn cậu.
“Này là sao? Quốc vương là quỷ?” Tiêu Bắc hỏi.
“Ưhm, chắc là thứ gì đó biến thành thôi.” Lam Minh nhún vai: “Bất quá như vậy càng dễ làm, quốc vương không phải bị bám vào người, mà là bị kẻ nào đó chiếm lấy thân thể, chúng ta chỉ cần nghĩ cách tìm ra quốc vương thật. Bằng không, tên quốc vương đó sẽ bị nuốt chửng.”
Tiêu Bắc gật đầu.
“Cô kỉ.” Cổ Lỗ Y lại khoanh tay tựa hồ không quá ôm hy vọng, đã bao nhiêu năm rồi chứ, nói không chừng lão quốc vương đã chết từ lâu!
Lúc này, chợt nghe từ trong phòng truyền đến tiếng mắng tức giận của quốc vương, hoàng hậu bị giam lỏng, mà kẻ cùng hoàng hậu yêu đương vụng trộm ai ngờ lại là thị vệ trưởng hoàng cung, hắn bị ném vào địa lao ngày mai xử tử.
Tiêu Bắc há to miệng. Cậu đã quên nơi này là thế giới khác, là vương tộc làm chủ mà không phải như thời hiện đại xung đột tình cảm mà còn phải giải lên toà, mặc kệ thế nào tóm lại cũng sẽ không dẫn đến tai nạn chết người, nhưng nơi này là do quốc vương định đoạt. Như vậy xem ra, trò đùa dai của mình đã hại chết người thị vệ kia. Tên quốc vương còn là quỷ, hoàng hậu còn trẻ như vậy, nếu như hai người thật tâm yêu nhau thì không phải mình đã làm chuyện rất quá đáng sao?!
Lam Minh thấy Tiêu Bắc nhíu mày, liền thấp giọng nói: “Không sao đâu, chúng ta đi hỏi hoàng hậu một chút, rốt cục quốc vương Rhoda bị cái gì đi.”
Rất nhanh, phong ba trong hoàng cung hạ xuống.
“Có ai không!”
Tiêu Bắc đang nghiên cứu nên đối phó lão yêu quái này như thế nào, hắn lại bất thình lình hét lên. Bên cạnh lóe lên, Lam Minh đứng sau lưng hắn, một bả siết cổ hắn: “Câm miệng.”
Quốc vương Rhoda giữ nguyên tư thế há miệng. Cổ Lỗ Y từ trên vai Tiêu Bắc bay xuống, đem cửa chính đóng “rầm” một tiếng, quay đầu lại hắc hắc cười xoa xoa tay, bộ dáng như muốn đánh người .
“Các ngươi… các ngươi muốn làm gì?” Quốc vương Rhoda hoảng sợ muốn trốn ra sau kính, bị Lam Minh ném xuống đất, vừa nói với Tiêu Bắc: “Bắc Bắc, lôi thứ đáng ghét trong thân thể hắn ra đi!”
“Lôi?” Tiêu Bắc ngẩn người, sau mới nhớ ra có thể trong cơ thể hắn có thứ gì đó đang trốn! Cậu vươn tay, tuy chụp vào không khí nhưng lại cảm giác thật sự túm được thứ gì đó… hơi dùng lực, lôi ra.
Mà nhìn lại quốc vương Rhoda, hắn há to miệng, bộ dáng thống khổ vặn vẹo, miệng mở càng lúc càng lớn. Đồng thời, từ trong miệng hắn có thứ gì đó đen như mực chậm rãi bò ra, đến khi toàn bộ đều bị kéo ra,quỳ rạp trên mặt đất, có chút giống người lại có chút giống thú. Hắn nằm sấp trên mặt đất, há to miệng rống lên, thanh âm khàn khàn quái dị. Mà đáng sợ nhất chính là miệng của hắn, bên trong mà một màu đỏ thẩm.
“Di…” Tiêu Bắc lôi thứ đó ra, tuy tay không thực sự chạm vào quái vật kia, nhưng vẫn chán ghét lắc tay, chà tay lên quần mấy cái.
Lam Minh lại thả quốc vương Rhoda xuống. Quốc vương Rhoda ngã xuống đất, tựa hồ rất yếu, cả người cũng có vẻ già đi nhiều. Hắn ngẩng mặt, xem ra đã khôi phục thanh tỉnh, kinh hãi nhìn bóng người đen kịt đang gầm rú trên mặt đất.
“Đây là cái gì?” Tiêu Bắc nhịn không được hỏi Lam Minh.
Lam Minh nhìn quái vật kia, thấp giọng nói: “Kính ma!”
“Đó là cái gì?” Tiêu Bắc lần đầu nghe thấy: “Yêu quái trong gương?”
“Là mặt trái của bản thân.” Lam Minh: “Ví dụ như nếu nói quốc vương trước kia là dũng cảm, thiện lương, ôn hòa, thì mặt trái của hắn chính là _ nhát gan, hung tàn, tham lam.”
“Ra loại yêu ma này sao!” Tiêu Bắc cẩn thận nghĩ nghĩ, cảm thấy hoá ra là vậy: “Nguyên lai quốc vương bị một tính cách yêu ma quỷ quái hoàn toàn khác mình khống chế.”
“Muốn giải quyết thứ này chỉ có một cách.” Lam Minh hướng Cổ Lỗ Y chỉ thứ trên mặt đất: “Cổ Lỗ Y, thiêu hắn!”
Cổ Lỗ Y lập tức hít sâu một hơi, phồng má thổi một hơi, phừng một cái… bóng đen bắt lửa, bùng lên.
Trong tiếng kêu to dần biến mất của quái vật trong ngọn lửa, đồng thời, khí sắc của quốc vương cũng dần dần khôi phục.
Hắn chậm rãi ngồi dậy, Tiêu Bắc lại nhìn phản chiếu của hắn trong gương _ là một lão nhân khoẻ mạnh! Rốt cục cũng nhẹ nhàng thở ra.
“Xem ra vấn đề đều đã giải quyết xong.” Lam Minh nhàn nhạt nói: “Năm đó quốc vương Rhoda thực sự không phải sợ hãi mà là thân bất do kỷ.” Nói đoạn, hắn xoay mặt nhìn nơi khác: “Nói lại tình hình với hắn, bảo hắn giúp giải quyết chuyện thôn dân, sau đó chúng ta tiếp tục lên đường. “
Tiêu Bắc sửng sốt một lát, gật đầu, giải thích cho quốc vương Rhoda mục của bọn họ. Mặt khác, Tiêu Bắc lại vô thức nhìn thoáng qua gương…
Lam Minh đang đứng trước cửa sổ, trong gương rõ ràng có thể nhìn thấy cửa sổ nhưng lại nhìn không thấy thân ảnh Lam Minh, trong lòng Tiêu Bắc nguyên bản đang yên bình lại bao phủ một tầng mây đen _ thật sự là không có thân ảnh sẽ không có tương lai sao?