Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 164 :

Ngày đăng: 22:03 19/04/20


Người đi theo bọn Khế Liêu chính là Rafah, kẻ ở thế giới thật không ngừng tạo phiền toái cho bọn họ lại như không có gì nhàn nhã đi tới. Tiêu Bắc nhớ cửa thông đến thế giới khác ở thế giới thật đã bị mình tạm phong bế, người này đến đây bằng cách nào?



“Đừng khẩn trương.” Rafah thấy vẻ mặt Lam Minh, cười cười: “Ta không phải đến làm chuyện xấu, mà là đến dẫn đường cho các ngươi.”



“Dẫn đường?” Lam Minh khẽ cau mày: “Chỉ là dẫn đường?”



“Đương nhiên!” Rafah gật đầu: “Vương muốn gặp ngươi, không thể đợi được nữa! Rừng này quá tốt, không quen đường rất dễ lạc.”



Nghe Rafah nói, Tiêu Bắc lập tức tựu thấy sắc mặt Lam Minh càng ngưng trọng.



Lời Rapha đánh vỡ suy đoán lạc quan trước đó của bọn họ _ Vương thật sự sống lại rồi sao? Hay tất cả cũng chỉ là Rapha đang nói chuyện giật gân mà thôi?



Trong lòng Lam Minh cũng là nghi hoặc như Tiêu Bắc, bất quá hắn rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh, hỏi Rafah: “Hắn đang ở đâu?”



“Sâu trong rừng, bây giờ hắn còn rất suy yếu, là cơ hội cuối cùng để ngươi có thể giết chết hắn!” Rafah nói, trên mặt mang theo vui vẻ.



“Ngươi mà lại hảo tâm như vậy sao?” Khế Liêu nhịn không được nhíu mày, hỏi Rafah: “Nếu như chỉ là để giết hắn, tốn công tốn sức muốn chúng ta tới làm gì? Chính ngươi cũng có thể động thủ.”



“Trong khu rừng này, ngoại trừ Lam Minh không ai có thể giết chết Vương, cho dù hắn chỉ còn lại một bộ xương khô, cũng chỉ Lam Minh mới có thể hoàn toàn tiêu diệt hắn. Đây là _ huyết thống!” Rafah nói, đưa tay hướng của thành: “Mời, sẽ không chậm trễ ngươi quá lâu.”



“Rốt cục ngươi có mục đích gì?” Trong lòng Lam Minh càng thêm nghi hoặc, có lẽ chân tướng đang ở ngay trước mắt, đi hay là không?



“Chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.” Rafah cười sáng lạn: “Ngươi giúp ta giết Vương, ta đem Vũ Dạ tập hai tay dâng lên, hắc ám cũng được giải trừ, đến lúc đó… mọi chuyện đều kết thúc. Cửa đến thế giới khác đóng lại, ngươi và ta từ nay về sau nước giếng không phạm nước sông.”



“Chỉ vì vậy?” Tiêu Bắc không tin Rafah: “Nếu vậy vì sao không nói thẳng ngay từ đầu? Còn làm ra nhiều chuyện như vậy?”



“Những chuyện các ngươi gặp phải cho tới bây giờ không phải do ta làm, đương nhiên…” Rafah nói đoạn, nhìn nhìn Lam Minh: “Rèn luyện không bao giờ là chuyện thừa, dù sao cũng bị phong ấn một ngàn năm, ta muốn kiểm tra một chút xem có bộ phận nào bị rỉ sét không!”



Lam Minh lạnh lùng nhìn hắn, Rafah vội thối lui: “Đừng giận, ta cũng là vì muốn tốt cho ngươi, ngươi không nhận ra sao? Sức mạnh của ngươi đang dần trở lại… Sức mạnh cường đại làm cho người khác phải thèm thuồng a!”



Lam Minh không để ý tới hắn, cùng bọn Khế Liêu thương lượng một chút.



Vì để tránh cho tất cả mọi người đều bị trúng mai phục, nên mọi người quyết định chia làm hai đường, lưu lại một nhóm ngoài này trấn thủ.



Khế Liêu, Tiếu Hoa, Bạch Lâu cùng Cảnh Diệu Phong chờ bên ngoài, Lam Minh cùng Tiêu Bắc, Hi Tắc Nhĩ, Sphinx và Đặc Lạp Cổ Lạp đi vào, đương nhiên, Cổ Lỗ Y luôn ngồi trên vai Tiêu Bắc cũng đi.



Trước khi vào cửa, Lam Minh nhỏ giọng thì thầm với Tiêu Bắc: “Lát nữa mà xảy ra chuyện gì, chúng ta dùng con cừu béo đó làm bia đỡ, cậu phải nhớ mau chạy.”
“Thứ gì đáng sợ vậy?” Tiêu Bắc nhịn không được nói thầm: “Hình dáng cứ như bạch tuộc, gương mặt…”



Nói đến đây, Tiêu Bắc đột nhiên thấy trong đầu có thứ gì đó lóe lên _ có phải mình đã từng nhìn thấy cái mặt nạ này rồi không? Tiêu Bắc nhớ trước kia từng tập một vở vũ kịch lấy vũ hội hoá trang làm chủ đề, khi đó tiếp xúc rất nhiều mặt nạ, hơn nữa cũng từng nghiên cứu qua. Có thể nào khi đó mình đã từng gặp, nhưng sau đó chính mình cũng không nhớ rõ không nhỉ?



Đang trầm tư, Lam Minh vỗ nhẹ Tiêu Bắc, ý bảo cậu xem biến hóa của người trong bảo thạch!



Tiêu Bắc nhìn kỹ, “Bạch tuộc” bên dưới mặt nạ đang từng chút ăn mòn thân thể Rafah, cuối cùng chiếm lấy toàn bộ cơ thể hắn, quá trình có chút dọa người!



“Chiếm lấy?” Tiêu Bắc nghĩ đến từ này liền giận mình _ đúng vậy! Cậu nhớ ra rồi, trước kia có xem qua một loạt mặt nạ, cái mặt nạ này gọi là “Chiếm ” .



Cái mặt nạ này xuất phát từ một truyền thuyết cổ ở Tây Âu. Tương truyền có một vị quốc vương, hắn cả đời bách chiến bách thắng, uy vọng cực cao. Nhưng người thì chung quy vẫn sẽ già đi! Rồi một ngày, quốc vương cũng già, lực bất tòng tâm. Một Vu sư nghĩ ra ý tưởng, dùng dược vật và sức mạnh làm cho hắn được tái sinh!



Tái sinh, chính là ký sinh trên một thân thể trẻ. Đương nhiên, cũng không phải dùng linh hồn chiếm lấy thân thể người khác, mà là chiếm lấy cuộc sống của người khác! Không lâu sau, trên lưng người bị ký sinh mọc ra một cái mặt nạ, cái mặt nạ này rất giống quốc vương lúc còn trẻ. Hắn cứ như vậy sống trên lưng kí chủ, từng chút hấp thu năng lượng và sinh mệnh của kí chút, thẳng đến khi hoàn toàn chiếm lấy thân thể này! Đến lúc đó, kí chủ sẽ chết, hơn nữa còn trở thành chất dinh dưỡng, bị ký sinh vật ăn tươi, mà ký sinh vật sẽ lấy một hình dạng hoàn toàn mới sống lại, hơn nữa còn có được cuộc đời vốn là của kí chủ! Cứ như thế tuần hoàn không ngừng, loại mặt nạ này rất đáng sợ, chúng có hình thức đơn giản nhưng không thể nhìn gần vào nó, bằng không sẽ cảm thấy không còn là mình!



Tiêu Bắc đã từng đã từng đọc giới thiệu về loại mặt nạ này, không nghĩ tới lại thật sự tồn tại!



Lam Minh nhìn bộ dáng Rafah, hẳn là hắn biết sự tồn tại của ký sinh vậy, nói như vậy _ hắn là cam tâm tình nguyện làm một cái ký chủ?



Lam Minh ngăn cảm Tiêu Bắc tiếp tục xem xét mặt nạ kia, nói với cậu: “Mặt nạ này có vấn đề, đừng nhìn nữa tránh trúng mai phục!”



Tiêu Bắc gật đầu, cất ma pháp thạch.



Rafah đi phía trước, hiển nhiên cũng nghe được động tĩnh phía sau, quay lại liếc mọi người, không nói gì, tiếp tục đi tới, khóe miệng lại là vui sướng.



“Lam Minh.”



Lại đi thêm một đoạn, Rapha đột nhiên nói với Lam Minh: “Ký sinh thể này vốn là của ngươi, bất quá ngươi lâm trận bỏ chạy, nên cuối cùng mới rơi xuống trên đầu ta. Năng lực của ta so với ngươi kém quá xa nên thật đáng tiếc, nuôi dưỡng lâu như vậy còn chưa có hình dạng nhân loại đầy đủ.”



Tiêu Bắc nghe xong chau mày _ cái gì? !



“Cho nên, hiện tại lưng của ta thật nóng.” Rafah hắc hắc nở nụ cười, quay đầu lại nhìn Lam Minh: “Hắn được gặp lại ngươi nên rất hưng phấn !”



“Hắn là ai?” Lam Minh nhàn nhạt hỏi, hắn xác định kẻ kia không phải phụ thân mình. Người kia quá cường đại, khí tràng không thể xem nhẹ.



“Ai?” Rafah ngưỡng mặt nghĩ nghĩ, tựa hồ một phần trí nhớ bị mất: “Là ai ta? Ai, kệ hắn là ai, dù sao cũng là chủ nhân. Chủ nhân thực sự mạnh đến mức có thể làm chúa tể của cả thế giới khác và thế giới thật!”