Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 169 :

Ngày đăng: 22:04 19/04/20


Bác sĩ Dương kể một câu chuyện ma, Tiêu Bắc và Phong Tiểu Vũ nghe mà cảm thấy lông tơ dựng đứng.



“Tự cô cười, bản thân lại không biết… tình huống này là sao?” Phong Tiểu Vũ có chút mờ mịt, suy đoán: “Bị nhập?”



“Nhập?” Bác sĩ Dương lắc đầu: “Tôi không có có bất kỳ cảm giác không khoẻ nào, ngoại trừ…”



“Nóng?” Lam Minh hỏi cô.



“Vâng!” Bác sĩ Dương gật đầu: “Theo lý mà nói thì không có khả năng, bên ngoài nhiệt độ là âm một đến âm năm độ, tôi lại chỉ cần mặc một cái áo sơ mi mỏng, vận động một chút là nóng đến không chịu nổi, chuyện gì xảy ra vậy?”



Tiêu Bắc âm thầm liếc Lam Minh _ cô ta không ăn đồ trong bệnh viện, độc này không lẽ có thể truyền qua không khí hoặc tiếp xúc?



Lam Minh lắc đầu, ý bảo mình cũng không biết. Hắn nhìn nhìn chén trà của bác sĩ Dương, nhướn mi với Tiêu Bắc.



Tiêu Bắc hiểu ý, đứng lên giả bộ giúp bác sĩ Dương rót thêm trà, lặng lẽ nhỏ một giọt máu vào rồi đem ra cho cô uống.



Bác sĩ Dương cầm chén, lại cùng bọn Lam Minh nói một ít chuyện đáng sợ xảy ra gần đây. Nói chung, nghe những chuyện cô gặp phải ai cũng phải cho rằng cô bị trúng tà, mất khống chế, vô thức bị cuốn vào một âm mưu đen tối.



Bác sĩ Dương vừa nói vừa uống nước, chẳng bao lâu, cô đột nhiên ôm người run rẩy: “Lạnh quá…”



Tiêu Bắc cười, có vẻ máu có tác dụng rồi!



Phong Tiểu Vũ chạy đi lấy một kiện áo lông khoác cho cô, bác sĩ Dương kinh ngạc ngẩng đầu nhìn mọi người: “Ta nhớ ra rồi, bất quá có chút…”



“Trên người ngứa không?” Lam Minh hỏi một tiếng.



“Có!” Bác sĩ Dương đưa tay gãi, lại cảm giác trên người mọc ra thứ gì đó, cúi đầu đưa tay lên nhìn thì sợ tới hét lên. Trên cánh tay cô có rất nhiền vảy sẹo màu đen, càng nhìn càng chán ghét.



“Sao lại thế này…” Bác sĩ Dương kêu lên.



“Đây là virus thực thể hóa.” Bạch Lâu cầm một cái chén và nhíp tới: “Bác sĩ Dương, phiền cô, tôi muốn lấy những virus này xuống điều tra.”



“A… mau lên mau lên, thật buồn nôn !” Bác sĩ Dương được đưa vào một căn phòng, Bạch Lâu trải giấy xuống đất, cô đi vào vỗ vỗ người, tất cả vảy đen đều rớt xuống giấy.



Bác sĩ Dương trong nháy mắt cảm giác mình thoải mái hơn không ít. Cô làm bác sĩ lâu như vậy mà đây là lần đầu gặp chuyện mà bệnh lý học và y học hoàn toàn không thể giải thích, cảm giác quá thần kỳ.



“Cô đã không sao rồi.” Long Tước mỉm cười: “Tiền chữa trị chúng tôi cũng tính luôn nha!”



“Không thành vấn đề!” Lúc đầu bác sĩ Dương vẫn còn chút hoài nghi với EX, nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy, có lẽ… trên đời thật sự có sự tồn tại của phi nhân loại! Là một tồn tại rất mạnh.



Bác sĩ Dương vẫn không biết bọn Tiêu Bắc chữa bệnh của cô như thế nào, hơn nữa còn bị yêu cầu giữ bí mật. Chuyện sau đó, cô chỉ cần cung cấp manh mối lúc cần thiết là được, còn đâu cứ sinh hoạt bình thường, chờ án tử phá xong thì có thể thanh toán.



Bác sĩ Dương rời đi. Bọn Lam Minh ngồi trên sa lon, nhìn Bạch Lâu thu thập một đống thực thể virus màu đen, cầm kính hiển vi nghiên cứu.



“Theo tình hình này, cho dù thật sự tìm ra thuốc giải, người bệnh cũng vẫn rất nhiều!” Hi Tắc Nhĩ ngồi trên sa lon lau lưỡi hái, lẩm bẩm: “Hơn nữa còn có rất nhiều người mắc bệnh nhẹ, cũng sẽ không phát hiện mình bị bệnh.”



“Nếu như giết chết ác ma truyền bệnh thì sẽ không thành vấn đề.” Bạch Lâu nhìn kính hiển vi nghiên cứu một hồi, tấm tắc hai tiếng: “Là Bệnh ma.”



“Bệnh ma?” Tiêu Bắc thần sắc khẩn trương _ nghe dọa người vậy!



“Chỉ là ác ma phát tán virus thôi.” Lam Minh nói: “Là một loài rất hiếm. Hơn nữa ác ma bình thường sẽ không truyền virus như vậy… Virus trên người Bệnh ma cũng có hạn, truyền hết ra ngoài chẳng khác nào tự sát. Hành động điên cuồng như thế, có thể là do bị cái gì kích thích!”



“Hạ độc ở nơi đông người như bệnh viện, có thể là do nguyên nhân đặc biệt nào không?” Tiêu Bắc nghĩ ra chút manh mối, hỏi: “Bệnh ma cũng cần vào viện sao?”


Hi Tắc Nhĩ sờ cằm: “Ta cũng muốn đi làm thêm thử…”



Long Tước xách cổ áo nó lôi đi: “Ngoan! Chúng ta về nhà, đừng thêm phiền.”



Sỉ Mị cũng bị Phong Tiểu Vũ cưỡng chế lôi đi .



Bạch Lâu vỗ vỗ Tiêu Bắc sắc mặt âm trầm: “Bắc Bắc?”



Tiêu Bắc nhìn một bầy khách nữ trang điểm xinh đẹp vây trước mặt Lam Minh, trong nội tâm đột nhiên cảm thấy khó chịu.



Vì vậy, Lam Minh cùng Khế Liêu chìm đắm trong việc làm thêm, làm đến vô cùng vui vẻ.



Tiêu Bắc và Tiếu Hoa lại cả ngày u ám, hờn dỗi. Tiếu Hoa nghe mọi người qua nói dối nguyên nhân Khế Liêu muốn đi làm thêm cũng bớt giận một chút. Nhưng khi cùng Tiêu Bắc lén đến quán bar theo dõi, vừa nhìn thấy hai người nhiệt tình phục vụ một đám khách mê trai thì lập tức sầm mặt, đằng đằng sát khí.



Ngày thứ ba, Lam Minh tiếp tục sáng sớm không thấy người chạy đi làm thêm, Cổ Lỗ Y thấy hắn không ở thì vui vẻ cùng Tiêu Bắc xem TV.



Tiêu Bắc thì rất không thoải mái, hôm nay hiếm khi được nghỉ không cần luyện múa, Lam Minh lại chạy đi làm thêm, sớm biết như vậy lúc đó không nói câu nói kia .



“Bắc Bắc.” Bạch Lâu cầm một tập hồ sơ chạy tới: “Có manh mối !”



“Manh mối gì?” Tiêu Bắc lập tức lên tinh thần, đi tới xem.



“Nơi đầu tiên xảy ra sự cố và bác sĩ nổi điên là bệnh viện phụ sản thành phố S.” Bạch Lâu cho Tiêu Bắc xem tư liệu.



“Bệnh viện phụ sản?” Tiêu Bắc đột nhiên đứng lên: “Tốt!”



“Tốt cái gì?” Mọi người thấy cậu nhiệt tình quá mức có chút kỳ quái.



“Tôi đi tìm Lam Minh!” Tiêu Bắc túm lấy Cổ Lỗ Y nhét vào ba lô, xách lên chạy ra cửa.



“Tôi cũng đi Bắc Bắc!” Hi Tắc Nhĩ chạy theo thì thấy Tiêu Bắc chạy đến phố bên, xông vào quán bar túm lấy cà vạt Lam Minh, kéo ra ngoài.



“Bắc Bắc, tôi đang làm thêm!” Lam Minh còn chưa dứt lời, Tiêu Bắc cầm hồ sơ đánh hắn: “Bên này cũng là làm! Không cho phép anh không làm việc đàng hoàng!”



“Nhưng tôi muốn…”



“Tôi không cần!” Tiêu Bắc lắc đầu: “Không cần quà!”



Lam Minh hơi ngẩn người: “Nhưng hôm đó cậu nói…”



“Tôi cái gì anh cái gì?” Tiêu Bắc kéo tay hắn: “Bây giờ tôi nói cấm anh đi làm thêm, không được cãi!”



Lam Minh lập tức gật đầu: “A!”



Hi Tắc Nhĩ ôm Cổ Lỗ Y trong ba lô, hai đứa liếc nhau một cái.



Hi Tắc Nhĩ nhỏ giọng nói: “Bắc Bắc cũng rất nam tính đấy!”



Cổ Lỗ Y sờ cằm gật đầu, liếc mắt nhìn Lam Minh.



Lúc này Lam Minh đang lặng lẽ nhếch khóe miệng, loại hành vi này của Bắc Bắc có thể hiểu là ghen không? Hoa ra Bắc Bắc là một tình nhân ngốc nghếch, phải kích thích một chút mới có phản ứng.



Lam Minh đột nhiên tỉnh ngộ _ này chẳng lẽ chính là yêu trong truyền thuyết? !