Vũ Dạ Kỳ Đàm
Chương 173 :
Ngày đăng: 22:04 19/04/20
Tiêu Bắc cùng Lam Minh đi quanh khu nội thất thật lâu cũng không tìm được tủ đồ hay là xoáy ốc nào, ngược lại Tiêu Bắc lại mang một thân đầy da gà trở về.
“Ai…” Bắc Bắc ngồi trong xe vò đầu bứt tai, tựa hồ rất không thoải mái.
Tintin và Cổ Lỗ Y ngồi ghế sau nhìn cậu. Cổ Lỗ Y bay tới, xoa cho Tiêu Bắc lại thấy cậu chỉ là nổi da gà, không giống như bị con gì cắn.
Lam Minh cũng khó hiểu: “Bắc Bắc, cậu làm sao vậy?” Vừa nói, vừa đưa tay muốn sờ cổ Tiêu Bắc.
“Không sao, chú ý lái xe!” Tiêu Bắc đẩy hắn tay ra, Cổ Lỗ Y cầm nước thấm ướt khăn tay, lau cho cậu.
“Hình như bị dị ứng cái gì.” Tiêu Bắc vừa nói, vừa uốn éo sờ cổ, trùng hợp nhìn ra ngoài cửa sổ ra… trong nháy mắt, hắn hình như thấy ven đường có một người đang đứng, tròng mắt di động theo xe của bọn họ, hiển nhiên người nọ là đang nhìn bọn họ.
Thoạt nhìn chỉ là một người qua đường bình thường người nhưng ánh mắt của hắn rất kỳ quái. Âm trầm lãnh khốc chứa đầy ác ý, nhìn đến tận lúc bọn họ đã đi xa.
Tiêu Bắc muốn nhìn kĩ hơn, quay đầu lại thì người nọ đã biến mất trong tầm mắt.
Bắc Bắc nhíu mày _ ảo giác à?
Nhưng loại cảm giác bị nhìn chằm chằm vẫn không biến mất, Tiêu Bắc nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt phát hiện lại có một người xuất hiện. Hắn cũng chỉ đứng bên đường, nhìn theo xe bọn Tiêu Bắc, thẳng đến khi xe hơi đi khuất thì lại đổi thành một người khác.
Cứ như vậy, Lam Minh một đường trở lại EX, Tiêu Bắc nhìn thấy một đường tới đâu cũng có người nhìn xe bọn họ. Lúc đầu còn có lẽ cảm thấy là ảo giác, nhưng về sau thì đã có thể xác định _ bị theo dõi, Tiêu Bắc rùng mình. Mấu chốt là làm như thế nào? Chẳng lẽ là bị người khác điều tra tập thể? !
Trở về EX, Tiêu Bắc mới cảm giác loại cảm giác bị theo dõi biến mất, vào nhà ngồi trên ghế sa lon rồi mà vẫn nghĩ không ra.
Tintin và Cổ Lỗ Y cùng một đám sói con chơi đùa trong phòng khách, Long Tước tiếp tục làm vú em chăm sóc tụi nó, những người khác ngồi nói chuyện vụ án, Tiêu Bắc cũng đem chuyện vừa rồi kể lại.
“Bị theo dõi một đường?” Bạch Lâu sau khi nghe Tiêu Bắc tại lại, sắc mặt cũng khẽ biến: “Như vậy sao…”
“Có phải là có đầu mối gì không?” Tiêu Bắc thấy Bạch Lâu nghi hoặc, liền hỏi: “Tôi có cảm giác những người kia tuy không giống nhau, nhưng ánh mắt hình như là cùng một người.”
Mọi người nhìn nhau, tựa hồ quả thật đã nghĩ tới cái gì, hơn nữa còn rất nhất trí.
“Khó trách năm đó tất cả cảnh sát đều không tìm thấy chút manh mối nào về hung thủ.” Cảnh Diệu Phong thở dài, hỏi Bạch Lâu: “Tiểu Lâu, có thể nào là Ác ma chiếm xác không?”
“Tôi cũng nghĩ vậy…” Bạch Lâu gật đầu: “Hẳn là một loại ác ma chiếm xác khá hiếm.”
Tiêu Bắc thì giật mình không thôi: “Chiếm xác? Linh hồn chiếm xác? Kẻ theo dõi chúng ta là Quỷ Hồn?”
“Quỷ Hồn cũng không thể chiếm xác, chỉ có thể khống chế ý thức, còn chiếm cơ thể thì chỉ có thể trong trạng thái nửa vời như ký sinh, hoặc nói chính xác hơn thì chỉ là tạm thời.” Lam Minh giải thích cho Tiêu Bắc: “Ác ma chiếm xác thì là hoàn toàn bám vào, loại Thần Ma này rất hiếm, cũng có thể nói là thiên phú dị bẩm của Thần Ma. Đặc biệt là loại có thể cùng lúc khống chế nhiều người một cách tự nhiên mà không bị hạn chế.”
“Đáng sợ thật” Tiêu Bắc nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi: “Nhưng vậy chẳng phải tất cả mọi người đều có khả năng trở thành hung thủ sao?”
“Bị ac ma nhập so với ký sinh đáng sợ hơn rất nhiều, chỉ cần bị hắn điều khiển tâm trí thì ai cũng có thể biến thành hắn.” Lam Minh cau mày cân nhắc: “Có thể nhập xác thì cũng không phải ác ma bình thường, cơ thể nó được tập hợp từ vô số oán khí. Hơn nữa thứ này cũng không thể xử vì không có cơ thể thật.”
“Đúng vậy!” Mọi người lâm vào phiền não.
“Con của nhân loại và thiên sứ sinh ra sẽ không có cánh, chỉ có hai vết bớt.” Lam Minh giải thích cho Tiêu Bắc: “Bán thiên sứ cơ hồ không khác gì nhân loại, ngoại trừ đặc biệt thông minh xinh đẹp cùng tinh thông nghệ thuật.”
Tiêu Bắc kinh ngạc: “Thật thần kỳ!”
“Bán thiên sứ tình cách ôn hoà, thiên tính lạc quan. Nếu họ sống chung thì phu thê ân ái gia đình hoà thuận, cả đời cũng sẽ không cãi nhau.” Lam Minh cười cười.
“Ra là vậy.” Tiêu Bắc sờ đầu Tintin: “Là một tiểu thiên sứ sao.”
“Dù hai cha mẹ chỉ có một người là phi nhân loại thì chuyện Tintin bị Ác ma chiếm xác theo dõi, bọn họ cũng có thể phát hiện!” Hi Tắc Nhĩ hỏi: “Bán thiên sứ rất gần với nhân loại, năng lực tần công và tự vệ đều có hạn, có thể do phát hiện con mình bị một kẻ đáng sợ theo dõi nên ba mẹ nó mới vội vã dọn nhà, chuẩn bị xuất ngoại trốn đi như vậy?”
“Rất có khả năng!” Cảnh Diệu Phong gật đầu.
“Bất kể thế nào, xem ra tên kia vẫn nhắm vào Tintin.” Lam Minh nói xong, đưa mắt nhìn ra hướng cửa chính.
Tiêu Bắc theo ánh mắt hắn nhìn qua cửa thuỷ tinh, chỉ thấy ngoài EX đang đứng một người.
Bóng người kia trốn trong rừng, lúc này sắc trời cũng không còn sáng, hắn lại cố ý đứng ở chỗ tối. Tiêu Bắc nhìn không rõ mặt hắn, nhưng lại có thể cảm giác được hắn đang nhìn chằm chằm vào Tintin, ánh mắt lãnh khốc đầy ác ý.
Khế Liêu đứng lên, đi tới mở cửa ra.
Người nọ xoay người chạy trốn.
“Muốn chạy?!” Khế Liêu nhếch khóe miệng lộ ra răng nanh đuổi theo. Nhưng vừa chạy ra cửa, Khế Liêu lại nhìn thấy khắp đường đều là người. Nếu đổi lại là người khác thì có thể sẽ nhận không ra ai với ai, nhưng người sói thì khác, loài này sở hữu một khứu giác cực nhạy.
Khế Liêu tìm kiếm trong gió, men theo mùi quay đầu, lập tức thấy người nọ đang đứng dưới góc đèn đường.
Khế Liêu nhướn mi _ tìm ra rồi!
Vừa định chạy qua, đột nhiên, người nọ nghiêng ngả ngã xuống. Sau đó, ánh mắt âm trầm biến thành mờ mịt và nghi hoặc.
Khế Liêu sửng sốt, Lam Minh vừa ra tới thấp giọng nói: “Thay người.”
Mọi người cũng đều nhíu mày _ là Ác ma chiếm xác! Nơi này nhiều người như vậy, chỉ cần hắn tuỳ tiện bám vào ai đó, lặng lẽ bỏ đi cũng sẽ không bị ai phát hiện. Nói cách khác, mọi người vĩnh viễn không bắt được hắn.
Thời gian tan tầm, lưu lượng người trên phố vô cùng khổng lồ, căn bản không cách nào tìm được ác ma kia. Thậm chí cũng không cách nào đề phòng hắn, nếu lúc này hắn lại nhập vào cơ thể ai đó, trốn một góc theo dõi EX thì bọn Tiêu Bắc cũng vô pháp phát hiện.
Tiêu Bắc cảm giác vấn đề lần này rất nghiêm trọng, liền kéo Lam Minh hỏi: “Làm sao bây giờ?”
“Trừ phi có thể nhốt hắn vào một cái thùng kín.” Bạch Lâu nhíu mày: “Bất quá theo tôi được biết, loại ác ma nhập xác này chưa từng có ghi chép bị bắt.”
“Vậy không phải hắn rất mạnh ư?” Tiếu Hoa nhíu mày: “Thật sự không có cách bắt lấy hắn sao?”
“Cũng không phải hoàn toàn không có.” Lam Minh đột nhiên mở miệng: “Chỉ có một cách.”