Vũ Dạ Kỳ Đàm
Chương 22 :
Ngày đăng: 22:00 19/04/20
Hấp Huyết tộc ti tiện, EX nghênh đón mối làm ăn đầu tiên trong lịch sử
Lại nhàn rỗi thêm một ngày, ngày giỗ hôm qua của mình Bạch Lâu đã khóc thật nhiều rồi tâm tình cũng bình phục, tiếp tục tìm tư liệu.
Lam Minh đọc báo, trước đây hắn thỉnh thoảng cũng đọc báo, có điều hôm nay tương đối đặc biệt, đem đống báo đã phân chia rõ ràng ra đặt trước bàn trà, ngồi xem.
Miêu Tiêu Bắc luyện múa xong, sau khi cùng Cổ Lỗ Y tắm rửa, lau tóc đi ra, ngồi vào sofa mở TV, hỏi Lam Minh, “Anh đang làm gì vậy?”
Lam Minh quay đầu lại, thì thấy Miêu Tiêu Bắc đang mặc áo tắm, trên đùi là Cổ Lỗ Y bị “hấp” hơi nước đến hồng hồng đang quấn một chiếc khăn khô mềm mại.
“Ta nói này…” Lam Minh nhìn Miêu Tiêu Bắc.
“Hửm?” Miêu Tiêu Bắc lau tóc.
“Ngươi tốt xấu gì cũng là người của ta, tại sao có thể tắm cùng với sinh vật khác?” Lam Minh có chút bất đắc dĩ nói, “Nó dù nhỏ đến đâu thì nó cũng là giống đực.”
“Nói bậy bạ gì đó?” Miêu Tiêu Bắc khinh bỉ liếc qua, lau nước trên người cho Cổ Lỗ Y, “Tôi là người giám hộ cho Cổ Lỗ Y!”
Lam Minh thở dài, nắm tay chống cằm, vươn tay vỗ vỗ đầu Domi ngồi xổm bên cạnh, nói, “Khu ma nhân quả nhiên thích hợp cuộc sống lưu lạc, việc làm ăn rất khó tự mình tìm tới cửa, cuộc sống bình thản khiến ta sản sinh cảm giác khủng hoảng, hơn nữa ái tình còn mất đi kích thích.”
Miêu Tiêu Bắc không để ý những lời lộn xộn của Lam Minh, nhìn nhìn tờ báo, hỏi, “Anh đang điều tra vụ án của quỷ hút máu kia sao?”
“Ta chỉ là cười trên nỗi đau người khác mà thôi, xem loài quỷ hút máu đê tiện này bị ai vu oan hãm hại.” Lam Minh nói nghe có chút thống khoái.
Miêu Tiêu Bắc nghe được khẽ nhíu mày, cầm tờ báo nhìn, hỏi, “Như vậy xác định không phải quỷ hút máu làm sao?”
“Hừ.” Lam Minh nhún nhún vai, “Phong cách hoàn toàn không giống, quỷ hút máu là sự tồn tại đê tiện.”
Miêu Tiêu Bắc nghe xong cũng cảm thấy kỳ quái, vì sao lại muốn hãm hại quỷ hút máu chứ? Hay chỉ đơn thuần là trò bịp của tội phạm giết người mà thôi? Nghĩ vậy, cậu thấy Lam Minh giơ tay vuốt cằm, mờ ám nhìn chằm chằm chân mình.
“Gì vậy?” Miêu Tiêu Bắc có chút khó hiểu.
“Nga… Chân của ngươi đẹp cực.” Lam Minh ngắm nghía nửa ngày, đột nhiên đánh giá, “Vừa dài, vừa thẳng lại cân xứng… Thật khiến tâm tình người ta nhộn nhạo.”
“Anh có bệnh à?” Miêu Tiêu Bắc nhấc chân định đá hắn, Cổ Lỗ Y đang ngơ ngác ngồi trên đùi cậu, trực tiếp lăn lên bụng Miêu Tiêu Bắc, nó sợ bị ngã xuống, theo bản năng giơ tay nắm vạt áo trước của Miêu Tiêu Bắc.
Áo tắm của Miêu Tiêu Bắc chẳng qua là tiện tay buộc lại một nút… Bị Cổ Lỗ Y túm một cái… Mở rộng.
“Nga~” Lam Minh ngồi vừa đúng góc độ, liếc mắt một cái thấy được rõ ràng, lập tức phát ra tiếng tán thán.
Miêu Tiêu Bắc vội nắm lấy áo kéo lên, đem Cổ Lỗ Y nhét vào tay Lam Minh, xoay người chạy lên lầu thay quần áo.
“Hừ hừ.” Lam Minh vuốt cằm, cảm giác vừa nhìn thấy được cảnh đẹp, nhéo nhéo má Cổ Lỗ Y, “Đây là phúc lợi mà ngươi đem đến?”
“Tiếp đi?” Khế Liêu hỏi, “Kẻ đó nói sẽ giúp cô giải quyết chị họ?”
“Không có, sau đó tôi khóc rồi mơ mơ màng màng ngủ, chờ khi tôi tỉnh lại, đã không thấy hắn.” Hạ Nguyệt nói, “Tôi xuống lầu hỏi cha mẹ, bọn họ nói tôi sốt cao cả ngày nay, căn bản không có giáo viên nào đến thăm gia đình cả, có thể là tôi nằm mơ.”
“Ừm…” Khế Liêu cười nhạt, “Thuật mê huyễn, làm cho ký ức không rõ, giống như thủ đoạn mà quỷ hút máu thường dùng.”
“Hai ngày sau khi xảy ra chuyện đó, cũng chính là hôm qua, tôi xem tin tức, mới biết chị họ đã chết.” Hạ Nguyệt thấp giọng nói, “Tôi đến trường hỏi Trần Vũ, hắn giống như bị mất trí nhớ, tôi làm ầm ĩ cả lên, hắn lại nói hắn căn bản không quen với chị họ. Người khác cũng đều nói, không hề thấy chị họ tới trường học. Sau đó lại cho rằng tôi quá đau lòng, tôi bị đuổi về nhà, mấy ngày nay vẫn luôn nghỉ.”
Lam Minh nghe xong, tựa hồ bắt đầu có hứng thú, hỏi, “Ngươi hoài nghi là Trần Vũ kia giết chết chị họ ngươi?”
“Vâng.” Hạ Nguyệt gật đầu nói, “Ít nhất hắn rất khả nghi, tôi nói chuyện này cho cảnh sát phụ trách vụ án lần này nghe, bọn họ đến trường thăm hỏi một chút, còn đến nhà chị họ hỏi. Mà tất cả mọi người đều nói chị họ tôi chưa từng đến trường tôi, không quen Trần Vũ. Càng khoa trương hơn chính là, cha mẹ chị họ còn nói người chết chung trong xe với chị, mới là bạn trai chị, bọn họ yêu nhau ba năm, đang chuẩn bị kết hôn… Nhưng tôi căn bản không nhận ra người kia, ngay cả tên gọi của anh ta là gì cũng không biết!”
Miêu Tiêu Bắc nghe được nhíu chặt đôi mày, đừng nói, nếu như gặp phải loại chuyện này, hầu như tất cả mọi người sẽ nghĩ Hạ Nguyệt thực sự có chút không được bình thường?
“Cô muốn chúng tôi làm thế nào?”
Lúc này, Long Tước đã đi tới, hắn tới khá muộn, nhưng cũng nghe được sơ sơ.
Tới sau lưng Lam Minh, Long Tước tựa lên sofa, hỏi, “Đối phó với quỷ hút máu, phí ủy thác rất cao, chúng tôi có thể cung cấp hai loại dịch vụ, loại thứ nhất, giúp cô điều tra nguyên nhân tử vong của chị họ cô. Loại thứ hai, sau khi điều tra xong nguyên nhân tử vong, nếu như hung thủ là nhân loại, chúng tôi sẽ đem kẻ đó giao cho cảnh sát, để hắn chịu sự trừng trị của pháp luật. Nếu như hắn không phải nhân loại, chúng tôi có thể giúp cô loại bỏ hắn, báo thù cho chị họ cô.”
“Thật không?” Hạ Nguyệt nhìn chằm chằm Long Tước, hỏi.
“Đừng vui mừng quá sớm, tôi nói rồi, hành động như vậy phí dụng khá cao, sẽ không vì cô là học sinh mà ngoại lệ nga.” Long Tước lấy ra biên lai, hỏi Hạ Nguyệt, “Cô có thể trả nổi sao?”
Hạ Nguyệt do dự một chút, nói, “Tôi không có tiền mặt, nhưng, tôi có đứng tên một bất động sản.”
Mọi người đều sửng sốt, không ngờ một học sinh lại có bất động sản.
“Lúc tôi mười sáu tuổi vừa có chứng minh nhân dân, người nhà đã sang tên cho tôi, là nhà cũ.” Hạ Nguyệt từ trong túi lấy ra giấy chứng nhận bất động sản và đơn định giá, “Chỉ cần các anh có thể phá án, tôi sẽ giao thứ này cho các anh, đủ không?”
Miêu Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, cảm thấy điều này dường như không thỏa đáng, nhưng nghĩ lại, dù sao góp sức cũng là mọi người, chuyện làm ăn chính là như thế này, hơn nữa Phong Danh Vũ còn có đầu tư.
“Vậy là đủ rồi, cô muốn chọn loại dịch vụ thứ mấy?” Long Tước hỏi.
“Loại thứ hai.” Hạ Nguyệt ngẩng đầu, ánh mắt kiên định, “Nếu như kẻ giết chị họ tôi không phải nhân loại, vậy tôi van các anh hãy giết hắn! Báo thù cho chị họ tôi.”
.
.
_________________________