Vũ Dạ Kỳ Đàm
Chương 26 :
Ngày đăng: 22:01 19/04/20
Cuộc gặp trong nhà hàng xoay tròn, năng lực thần kỳ của Tiêu Bắc và kẻ theo dõi thần bí
Lam Minh và Miêu Tiêu Bắc đi vào thang máy khách sạn, lên thẳng nhà hàng xoay tròn sang trọng ở tầng cao nhất.
Sau khi ra cửa thang máy, sự trang hoàng xa hoa tráng lệ trước mắt khiến Miêu Tiêu Bắc hơi lo lắng —— Phiếu VIP này là miễn phí sao? Nếu không lượng thức ăn Lam Minh ăn phỏng chừng phải cần anh ta biến ra tiền mặt mới đủ để trả, nói không chừng sau đó lại phải ở lại rửa chén.
“A.” Miêu Tiêu Bắc còn đang đau đầu, Lam Minh đã tiến tới ghé vào lỗ tai cậu cười nhẹ, “Dáng vẻ lo lắng của ngươi thật đáng yêu quá.”
Miêu Tiêu Bắc liếc hắn một cái, lúc này, có bồi bàn chào đón, lễ phép mời hai người vào ngồi, Miêu Tiêu Bắc lấy ra hai phiếu VIP cho anh ta nhìn.
Bồi bàn kinh ngạc, vội vàng tiếp nhận hai phiếu, mời Miêu Tiêu Bắc bọn họ đổi chỗ ngồi, chuyển tới vị trí có góc nhìn tốt nhất nhà hàng. Đó là vị trí cao nhất, gần tường thủy tinh chấm đất. Nhà hàng thong thả xoay tròn, toàn bộ cảnh đêm ở thành phố S đều phô bày rất rõ.
“Ừm.” Lam Minh vô cùng thỏa mãn gật đầu.
Bồi bàn lễ phép đưa qua menu để Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh gọi món, không quên nói với hai người, phiếu VIP có thể tùy ý gọi thức ăn, ăn cái gì cũng được.
Miêu Tiêu Bắc thở phào nhẹ nhõm, ít nhất không cần lấy tiền của mình, tối đa cũng chỉ là Lam Minh gọi nhiều một chút bị người ta cười cười, chuyện này cũng chả sao, dù sao loại nhà hàng cao cấp này, ăn xong một lần rồi mình cũng sẽ không quay lại.
Miêu Tiêu Bắc dè dặt gọi món, cậu cũng không phải quá thạo quy củ khi dùng bữa.
“Bắc Bắc.”
Lam Minh đột nhiên kêu Miêu Tiêu Bắc một tiếng.
Miêu Tiêu Bắc ngẩng đầu, chỉ thấy Lam Minh một tay chống cằm, dáng vẻ ưu nhã tựa bên bàn nhìn cậu, cười nói, “Thả lỏng một chút.”
Miêu Tiêu Bắc ngẩn người lập tức thở phào một cái, tự nhủ lòng, cũng đúng, khi ăn nên thả lỏng mới phải, cớ gì lại tự làm mình khẩn trương như vậy, quan tâm chi Lam Minh ăn thế nào… Dù sao thì người mất mặt cũng là anh ta.
Vì vậy, Miêu Tiêu Bắc lại gọi thêm mấy món mình thích, muốn ăn mà thường ngày không có để ăn.
Bồi bàn lại nhìn Lam Minh.
Ngoài dự liệu của Miêu Tiêu Bắc, Lam Minh gọi món ăn rất có phong độ, có vẻ thành thạo, gọi không nhiều cũng không ít, thêm một chai rượu đỏ, còn khuyến mãi thêm một nụ cười tao nhã… Lập tức, đã rước lấy sự chú ý của những quý cô gần đó.
Lam Minh thấy vẻ mặt không ngờ của Miêu Tiêu Bắc, liền mỉm cười, hỏi, “Sao hả?”
“Ách… Không.” Miêu Tiêu Bắc nâng ly uống nước, tự nói thầm, dù sao cũng không thể nói trước với anh nếu không chỉ sợ anh sẽ gọi mỗi món một phần.
Lam Minh nhướng mi một cái, có chút đắc ý nói, “TV là thứ tốt, ác ma cũng vô cùng hiếu học đó.”
Miêu Tiêu Bắc hiểu rõ gật đầu, thán phục, năng lực học hỏi của ma quỷ thật không giống người thường.
Hai người ngắm phong cảnh trong lúc chờ thức ăn, không hổ là nhà hàng cao cấp, phong cảnh rất đẹp.
Lam Minh mỉm cười, hạ giọng nói với Miêu Tiêu Bắc, “Còn không bằng mua một đống hamburger pizza và coke, ta mang ngươi lên nóc nhà ăn.”
Miêu Tiêu Bắc nhịn không được bật cười, ác ma này thích loại thức ăn nhanh.
Vừa định trêu chọc Lam Minh vài câu, Miêu Tiêu Bắc bỗng nhiên nghe được một ít âm thanh kỳ quái, cậu nghe cũng không rõ ràng, hình như từ một nơi nào đó rất xa truyền đến, hoặc như cách một lớp màng, rất mơ hồ.
Cậu vô thức nhìn nhìn bốn phía, thì thấy mọi người đang dùng bữa, khách trong nhà hàng không ít, đa phần đều mặc trang phục rực rỡ, cũng hầu như là tuấn nam mỹ nữ, nói chung vừa nhìn thì thấy rất có thân phận.
Miêu Tiêu Bắc phát hiện có vài người đang len lén nhìn bọn họ, sau đó khe khẽ nói nhỏ.
Trong ngực cậu cảm thấy kỳ quái, là bọn họ đang nói chuyện sao? Nhưng nói trong loại nhà hàng cao cấp thế này, hẳn là sẽ không lớn tiếng như vậy chứ.
“Làm sao vậy?” Lam Minh thấy vẻ mặt của Miêu Tiêu Bắc đột nhiên trở nên nghi hoặc, bèn hỏi, “Đói bụng?”
“Không.” Miêu Tiêu Bắc lắc đầu, lúc này, bồi bàn đã lục tục bưng thức ăn lên, rót rượu.
Miêu Tiêu Bắc kiềm chế tâm trạng, giơ dao nĩa lên ăn.
Lam Minh thấy cậu không yên lòng mà chọt chọt miếng beefsteak trong dĩa, liền cười, “Bắc Bắc, ngươi còn khẩn trương như vậy sẽ khiến ta muốn ăn tươi ngươi.”
Bảo an đẩy gã sang một bên, không cho gã quấy rầy Miêu Tiêu Bắc.
Rất nhanh, cảnh sát đã tới.
Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh đến sở cảnh sát một chuyến, nói về tình huống sự việc. Nghe nói gia tộc của cô gái kia khá có địa vị, vì muốn cảm ơn Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh cứu giúp, bọn họ muốn tặng một ít quà mọn, Miêu Tiêu Bắc từ chối rồi kéo Lam Minh chạy ra khỏi sở cảnh sát, sau khi lái xe về nhà, đã là quá nửa đêm.
.
“Hô… Ăn một bữa cơm mà lâu như vậy.” Lam Minh lẩm bẩm.
Đang nói, hắn thấy Miêu Tiêu Bắc bên cạnh không có phản ứng gì, dường như đang xuất thần.
“Bắc Bắc.” Lam Minh gọi cậu một tiếng, “Dùng năng lực nên mệt lắm sao?”
“Không.” Miêu Tiêu Bắc lắc đầu nói, “Lần này một chút cảm giác cũng không có.”
“Quả nhiên năng lực có tiến hóa.” Lam Minh thỏa mãn gật đầu, tiếp tục lái xe.
“Ừm…” Miêu Tiêu Bắc gác chân lên, nói, “May mà cô nàng đó chạy nhanh, nếu không có thể đã bị gã kia giết chết.”
Lam Minh cười cười, “Đừng khắc nghiệt với bản thân mình như vậy chứ, nếu cô gái ban nãy chết, gã kia cũng không chạy thoát được, so với việc bị vứt xác nơi hoang dã thì tốt hơn nhiều. Ngươi không chỉ cứu cô ta, mà gã đó cũng là không giết được người, không cần đền mạng, cũng là đồng thời cứu hai người.”
Miêu Tiêu Bắc nghe xong, mỉm cười, “Vừa mới bắt đầu thì thấy năng lực này hơi đáng sợ, nhưng bây giờ cảm giác… rất tốt.”
“Loại năng lực này là giao lưu bằng ý thức.” Lam Minh đột nhiên nói, “Hầu như người có năng lực cường đại đều làm được, đây chỉ là mức sơ cấp mà thôi.”
“Anh vừa nãy không bị ảnh hưởng sao?” Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Anh cũng có thể làm được sao?”
“Ha hả.” Lam Minh cười cười, “Ngươi phải dần dần học cách sử dụng năng lực của mình, chứ không phải để năng lực làm khó dễ.”
“Ừ.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu.
“Nhưng ta cho ngươi một đề nghị khá hay đây.” Lam Minh thấp giọng nói, “Không nên đi nghe tiếng lòng của người khác, điều đó sẽ khiến ngươi thống khổ.”
Miêu Tiêu Bắc quan sát hắn một hồi, gật đầu.
Xe lại chạy đến một ngã ba, Miêu Tiêu Bắc đột nhiên nói, “Quẹo trái đi.”
“Về nhà không phải đi thẳng sao?” Lam Minh nhíu mày nhìn cậu, “Lại có chuyện?”
Miêu Tiêu Bắc cười cười, nhìn nhìn bụng Lam Minh, nói, “Ừm… Không cần năng lực tôi cũng có thể nghe được nó nói ăn chưa no, quẹo trái có một tiệm KFC.”
Lam Minh bật cười, quẹo trái.
Miêu Tiêu Bắc không quên nhắc một câu, “Muốn lên mái nhà cao nhất thành phố S ăn.”
Lam Minh mỉm cười, “Tuân lệnh.”
…
Hai người lái xe đi rồi, phía sau bọn họ, có một chiếc xe thể thao trắng chạy tới.
Xe dừng ở ven đường, người trong xe nhìn chằm chằm chiếc xe đang chạy như bay của Lam Minh, giơ tay sờ cằm, nói với người ngồi sau, “Phát hiện thứ tốt.”
“A…” Người ngồi sau cười nhạt một tiếng, “Quả thực là thứ tốt, cách một nghìn năm, vẫn đẹp như xưa.”
.
.
__________________________