Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 30 :

Ngày đăng: 22:01 19/04/20


Quá khứ không quên, lạnh lẽo và nồng nhiệt, sự khiêu khích của quỷ hút máu biến chủng



Miêu Tiêu Bắc nâng Cổ Lỗ Y chạy vào hiệu may, chỉ thấy Bạch Lâu vẻ mặt thản nhiên, dường như không hề bị Cảnh Diệu Phong ảnh hưởng. Miêu Tiêu Bắc đi tới gọi, “Bạch Lâu…”



Vừa gọi xong thì bị Bạch Lâu hung dữ liếc xéo.



Bị liếc như vậy khiến Miêu Tiêu Bắc nổi da gà một chút, thấp giọng nói, “Tôi không ngờ lại trùng hợp như vậy…”



Bạch Lâu lườm cậu, “Thảo nào y như ăn trộm.”



“Anh ta có làm chuyện bất lợi với cậu không?” Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Có cần đề phòng gì không?”



Bạch Lâu lạnh lùng cười, “Ta đã là quỷ rồi, còn có gì cần đề phòng nữa chứ?”



Miêu Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, vẫn cảm thấy dường như Cảnh Diệu Phong đã làm chuyện gì không tốt, làm Bạch Lâu bị tổn thương rất sâu.



Phong Tiểu Vũ và Domi ở bên giường, dùng một chiếc khăn lau khóe miệng và vết bùn trên mặt cho Hạ Nguyệt. Răng nanh trong miệng Hạ Nguyệt đã rút đi, môi bị rách, tuy rằng vẫn còn đang ngất nhưng màu da đã hồng hào khỏe mạnh trở lại chứ không còn tái nhợt nữa.



“Đúng là đáng thương.” Bà chủ Tôn lắc đầu, nói, “Vốn là một cô bé sống an nhàn sung sướng, không ngờ lại chịu khổ như vậy.”



“Sau khi cô ta tỉnh lại thì còn giữ ký ức chứ?” Lam Minh hơi lo lắng.



“Chuyện này khó nói.” Bạch Lâu bắt mạch cho Hạ Nguyệt.



“Lam Minh, nhìn cổ cô ấy kìa.” Miêu Tiêu Bắc chỉ vào cổ Hạ Nguyệt, chỉ thấy bên cạnh huyết quản có một vòng dấu răng, khin khít nho nhỏ, mà không phải răng người.



“Hả?” Lam Minh và Bạch Lâu đồng thời sửng sốt —— Đây là thứ gì cắn?



“Dấu răng này, răng trên hàm có lẽ cái nào cũng nhọn?” Phong Tiểu Vũ ôm Domi run lên một chút, “Rất lạ.”



“Giống như dấu răng của thi thể quỷ hút máu biến chủng rồi tử vong kia.”



Lúc này, Cảnh Diệu Phong từ sau nhà đi vào, anh ta có lẽ đã phục hồi tinh thần, khôi phục sự lạnh lùng nghiêm nghị như ngày thường, nhưng giọng nói phát ra nghe hơi run, hai mắt muốn nhìn về Hạ Nguyệt, nhưng không tự chủ được mà nhìn sang Bạch Lâu.



Lam Minh ở bên cạnh suy nghĩ một chút, hỏi, “Mấy cái răng?”



“Mười hai cái, vừa đủ xếp thành một hàng.” Cảnh Diệu Phong nói, lại tiến lên một bước, nhìn chằm chằm khuôn mặt nghiêng của Bạch Lâu, quan sát thật kỹ.



Miêu Tiêu Bắc nhìn nhìn ánh mắt của anh ta, lại bỗng nhiên nhớ tới cảm giác đêm đó, chợt hiểu ra, cảm giác này… là nhớ.



“Tiêu Bắc.”



Bạch Lâu thì hình như không lưu ý đến sự tồn tại của Cảnh Diệu Phong, quay đầu lại hỏi Miêu Tiêu Bắc, “Cho cô ấy một ít máu của ngươi đi.”



Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, “Tôi?”



“Ừ.” Bạch Lâu gật đầu, “Máu của ngươi có khả năng giải độc cao hơn huyết thanh, cô ấy hiện đang sốt cao, xem ra là đang chống lại máu của quỷ hút máu, đừng để đến khi đã giải được độc rồi thì một con người nguyên vẹn lại bị biến thành quỷ hút máu.”



“…” Miêu Tiêu Bắc vội vàng cầm lấy một con dao trên bàn bên cạnh, hỏi, “Bao nhiêu?” Nói rồi định lấy dao cắt cổ tay.



Lam Minh vội ngăn lại, có chút bất đắc dĩ nói, “Bắc Bắc, chỉ cần vài giọt máu là đủ rồi, ngươi chuẩn bị cắt cổ tay tự sát hay sao?”




“Drake kia, là vua của quỷ hút máu sao?” Tiếu Hoa đột nhiên hỏi.



“Ừ.” Khế Liêu hời hợt nhún nhún vai, “Là một con cáo già.”



“Hắn rất lợi hại sao?” Tiếu Hoa hỏi.



Khế Liêu lạnh lùng cười, “Hiện nay mà nói, hắn là quý tộc rất quý hiếm trong số các quỷ hút máu, quý tộc đều rất lợi hại, đặc biệt là huyết thống thuần khiết như hắn!”



“Vậy đánh nhau với cậu, ai lợi hại hơn?” Tiếu Hoa không sợ chết hỏi.



“Ha hả.” Khế Liêu cười, “Nói không chính xác, nếu như không tính chuyện dùng âm mưu quỷ kế, ta là siêu hỗn huyết, trên thế giới này ngoại trừ siêu cấp thần ma như Lam Minh, không ai có thể lợi hại như ta.”



“Vậy con quỷ hút máu biến chủng kia, dù cho hắn mang virus trong người, biến dị, nhưng hắn thủy chung vẫn được tính là quỷ hút máu đúng không?” Tiếu Hoa hỏi, “Drake nếu là quỷ hút máu cực mạnh, vì sao không tự mình thanh trừng hắn? Mà lại giao cho cậu và Lam Minh, cậu không nghĩ tới à? Cậu tùy tiện đi tìm Trần Vũ, cẩn thận trở thành chuột thí nghiệm!”



“Xì.” Khế Liêu hung hăng liếc Tiếu Hoa, người này sao đáng ghét quá vậy.



.



Hai người lại theo dõi một hồi lâu, Tiếu Hoa đột nhiên nhíu mày, “Mấy đứa trẻ này, sao ăn hoài không ngừng?”



“Trẻ con lứa tuổi này đang trổ mã, đương nhiên ăn rất nhiều.” Khế Liêu thờ ơ nhún vai, “Không có gì kỳ quái cả.”



“Không phải.” Tiếu Hoa đột nhiên vỗ vỗ Khế Liêu, nói, “Cậu nhìn kỹ đi, cô bé kia đã ăn ba cái hotdog, loại hotdog to như vậy, một cô bé bình thường ăn một cái cũng không nổi, nếu như dạ dày to cũng không thể nào ăn một hơi ba cái mà còn không chịu ngừng, cậu xem cô bé đó còn đang khóc!”



Khế Liêu nhìn một hồi, cũng cảm thấy không ổn, chỉ thấy Trần Vũ đột nhiên quay đầu lại nhìn về hướng bọn họ mà cười, sau đó xoay người đi vào trong trường, mà rất nhiều học sinh vẫn còn đứng ngoài cửa ăn hotdog, xong cái này lại tiếp cái khác. Cuối cùng, ngay cả những người bán hotdog cũng cảm thấy không ổn, muốn ngừng, nhưng các học sinh như phát điên bắt đầu cướp.



“Nguy rồi!” Tiếu Hoa muốn xuống xe, Khế Liêu nắm anh lại, “Rất nhiều truyền thông ở đó, ngươi xem như là người có tiếng, đừng lao đầu vào!”



“Nhưng bọn trẻ đó thì sao?” Tiếu Hoa nhíu mày.



“Yên tâm, không thấy nhiều người lớn đang ngăn bọn chúng lại sao, không bao lâu nữa xe cảnh sát và xe cứu thương sẽ tới, đám trẻ ăn nhiều thì lát nữa nôn ra thôi, không sao.” Khế Liêu nói, lạnh lùng cười, vươn tay nhéo nhéo cằm Tiếu Hoa, “Đầu gỗ nhà ngươi rất thích trẻ con à?”



Tiếu Hoa xấu hổ, giơ tay khẽ đẩy đẩy mắt kính, nói, “Chủ nghĩa nhân đạo.”



.



Không bao lâu, người của phòng y tế trong trường đến, xe cảnh sát và xe cứu thương cũng tới, bọn trẻ không có nguy hiểm gì lớn, chỉ là ăn quá nhiều, các bác sĩ dẫn bọn họ đi kiểm tra một chút.



Thấy người ở hiện trường ngày càng nhiều, Tiếu Hoa khởi động xe rời đi, Khế Liêu lại quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy Trần Vũ đứng trong cổng trường, mỉm cười với hắn.



“Thằng nhóc này.” Khế Liêu liếm liếm răng nanh sắc nhọn của mình, “Thật chướng mắt!”



.



.



____________________________