Vũ Dạ Kỳ Đàm
Chương 63 : Tiên đoán bị động tay, ác ma cấp thấp chấp hành suy nghĩ của họa sĩ…
Ngày đăng: 22:01 19/04/20
Tiêu Bắc và Lam Minh, Bạch Lâu lái xe tới trường học, nhưng lại thấy được vài chiếc xe cảnh sát đậu trước cổng trường.
“Hình như đã xảy ra chuyện.” Tiêu Bắc xuống xe, cùng Lam Minh Bạch Lâu tiến tới cổng trường, chỉ thấy có xe cứu thương vội vã khiêng một ông lão sáu bảy mươi tuổi đi ra.
“Chuyện gì vậy?” Tiêu Bắc hỏi một học sinh.
Học sinh lắc đầu, “Không biết a, hình như xưởng bên cạnh xảy ra chuyện.”
“Xưởng?” Lam Minh nghi hoặc, “Ở đây không phải trường học sao?”
“Bên cạnh trường chúng tôi có một nhà xưởng, là trường học chúng tôi mở, chuyên phun sơn và điêu khắc, còn có gốm sứ… tác phẩm của học sinh chúng tôi đều làm ở đó.”
Lam Minh và Tiêu Bắc gật đầu.
Lúc này, liền thấy có cảnh sát đi tới, Tiêu Bắc Lam Minh liếc mắt thấy được Cảnh Diệu Phong.
Năng lực nhận biết người khác của Cảnh Diệu Phong cực thấp, nhưng nhận biết Bạch Lâu thì lại cực kỳ cao, lập tức chạy tới, “Tiểu Lâu.”
Bạch Lâu thấy xung quanh có người hiếu kỳ nhìn quanh, không lên tiếng chỉ đứng một bên.
Cảnh Diệu Phong cũng đã quen rồi, chỉ là cười cười với hắn như cũ, vừa hỏi bọn Lam Minh, “Tới đây có chuyện gì?”
“Tới tra vài chuyện, có vụ án sao?” Tiêu Bắc hỏi.
“… Có vài chuyện ngoài ý muốn, có điều trường học lại cùng lúc xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn, cho nên tôi đến xem.”
“Chuyện ngoài ý muốn?” Lam Minh thấy có nhiều xe cảnh sát tới nơi này, cảm giác mọi chuyện không phải bình thường.
“Hm… Bên trong xưởng gốm sứ kia, có một thầy giáo hình như ngoài ý muốn bị nhốt trong lò nung, sau đó chết cháy.” Cảnh Diệu Phong nói, “Vừa nãy ông lão kia là công nhân, ông ấy phát hiện thi thể, sợ đến lên cơn đau tim, học sinh cùng ông ấy vào bèn báo cảnh.”
“Ngoài ý muốn sao?” Lam Minh hỏi.
“Trạng thái hiện tại của thi thể có chút cổ quái, chưa thể xác định rốt cuộc là chết cháy, hay là sau khi chết bị ném vào.” Cảnh Diệu Phong châm thuốc lá, hỏi, “Các cậu tới tra cái gì?”
“Vài chuyện ngoài ý muốn gần đây.” Tiêu Bắc nói.
Cảnh Diệu Phong gật đầu, bảo cảnh sát khác mang thi thể đi trước, anh lưu lại cùng điều tra với bọn Lam Minh.
“Không tới xưởng sao?” Cảnh Diệu Phong thấy Lam Minh hỏi thăm vị trí ký túc xá và phòng vẽ tranh, có chút nghi hoặc.
Tiêu Bắc kể lại tình tiết vụ án cho Cảnh Diệu Phong, còn có tự thuật của Tào Linh.
Cảnh Diệu Phong nghe xong, hơi nhướng mi nói, “Nói như vậy, gần đây quả thật có rất nhiều vụ án ngoài ý muốn, tử trạng đều vô cùng phong phú.”
“Tử thần lần trước gặp lại tới nữa kìa, cảm thấy phim ảnh cũng rất có sức tưởng tượng.” Miêu Tiêu Bắc đột nhiên nói, “Trong cuộc sống hiện thực, có nhiều việc trùng hợp, sau đó những trùng hợp này tập trung tại một trường học sao?”
“Sao có thể là trùng hợp được.” Bạch Lâu lắc đầu.
“Tôi cũng thấy vậy.” Tiêu Bắc gật đầu, “Trước đây lúc còn đi học, năm đó có một người chết, đã là một chuyện chấn động rồi, làm gì có chuyện liên tiếp có người chết chứ?”
Chỉ thấy Cảnh Diệu Phong lách sang một bên, đá tung cửa, nói, “Không đủ a… Vào cả đi.”
Anh vừa mới dứt lời, chỉ thấy vô số bóng đen vù vù lao vào, đám quỷ sâu thật lớn chen chúc chật cả gian phòng, Lam Minh nghiêng mình, vươn tay kéo ra Lam ở đầu vai, “Tiết mục hôm nay không tồi… có thể vui vẻ hết mình a.”
Tiêu Bắc ở trong vòng lửa nhíu mày nói, “Đừng có làm dáng nữa! Mau xem bức tranh kia kìa!”
Lam Minh quay sang, chỉ thấy bức tranh không có ai vẽ nhưng đã hoàn thành… Trong tranh, Tào Linh và bạn trai của cô, bị một đám quái thú quỷ dị xé ăn hầu như không còn.
Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, quay sang nhìn Hứa Phàm bên cạnh, “Cậu hận cô ấy như vậy sao?”
“Tôi không có!” Hứa Phàm hô to, “Không phải!”
“Vậy cậu…”
“Tôi chỉ là không phục vì sao cô ấy lại chọn cái tên đàn ông không biết chịu trách nhiệm kia!” Tình tự của Hứa Phàm đã không thể khống chế, “Tôi vẽ tranh đều là vì cô ấy, tôi mỗi ngày đều dõi theo cô ấy, cô ấy cho tới giờ đều chỉ xem tôi là trẻ con!”
Mọi người nhướng mi một cái —— Cậu thật sự là trẻ con mà!
“Tình yêu cô trò a.” Lam Minh huýt sáo, “Ghê ghê…”
Lúc này, một con quái vật đột nhiên rít lên, cả bọn đồng loạt vây quanh Lam Minh.
“Lam Minh!” Tiêu Bắc hét to một tiếng, chỉ nghe được tiếng xé rách kịch liệt truyền đến, đám quái thú này bị Lam Minh một đao chém đứt đá văng, Lam Minh vỗ vỗ bụi trên người, “Ta ghét nhất là sâu!”
Cảnh Diệu Phong cũng quần thảo với đám quái vật này, vừa nói, “Tiểu Lâu, gọi điện bảo bọn Khế Liêu tới giúp với, trước khi chính chủ chết, sẽ không ngừng có quái vật tới giết Tào Linh và bạn trai cô ta.”
“…” Bạch Lâu ừ một tiếng, Cảnh Diệu Phong đột nhiên quay đầu lại nhìn hắn.
“Đừng có ngẩn ra đó a đồ ngốc!” Bạch Lâu rống lên một tiếng, Cảnh Diệu Phong vẫn đứng tại chỗ nhìn hắn, vẫn không nhúc nhích, phía sau một con quái vật mở móng vuốt cào tới, Miêu Tiêu Bắc vô thức nhắm mắt lại, lại mở ra, nhưng thấy Lam Minh đã tới phía sau Cảnh Diệu Phong, chém đứt móng vuốt, có chút bỡn cợt hỏi Cảnh Diệu Phong, “Sao rồi? Đầy năng lượng rồi sao?”
“Ừ…” Cảnh Diệu Phong nhẹ nhàng gật gật, trên mặt lộ ra một nụ cười mà Tiêu Bắc cho tới giờ chưa từng thấy, “Giống như được hồi sinh vậy.”
Bạch Lâu có chút hết nói, cúi đầu gọi điện, đầu bên kia điện thoại cũng hỗn loạn tiếng vang và tiếng dã thú kêu loạn.
“Uy?!” Tiêu Bắc và Bạch Lâu đều gọi to, “Khế Liêu, không có gì chứ?!”
“Đừng có đùa a.”
Đầu bên kia, giọng nói như cười như không của Khế Liêu truyền đến, “Bận quá… Sesier, sớm biết vậy đã mang thuốc sát trùng tới rồi, ngươi nói đúng không?”
.
.
___________________