Vũ Dạ Kỳ Đàm
Chương 65 : Người đẹp, người chết, gã quái dị, kinh hồn ở khu vui chơi…
Ngày đăng: 22:01 19/04/20
Từ sau vụ án của Tào Linh, Tiêu Bắc đối với các chuyện về nhân quả báo ứng sinh ra hứng thú. Cậu tra xét một lượng lớn tư liệu, còn xem vài bộ phim, đồng thời trong khi học tập Vũ Dạ tập, phát hiện rất nhiều chú ngữ, đặc biệt chú ngữ dùng để nguyền rủa, đều mang theo một loại báo ứng không thể dự đoán. Vì vậy, Bắc Bắc kiên định mà cho rằng, người đang làm trời đang nhìn, không nên làm người xấu a.
Sau đó, lại qua nửa tháng nhàn nhã rong chơi, thành phố S nghênh đón một mùa hè nóng bức, toàn bộ thành phố giống như bị đun sôi, bọn Tiêu Bắc lại phải huấn luyện, thoáng cái đã gầy đi rất nhiều, Lam Minh cũng chịu không nổi, cùng Khế Liêu đi bơi tránh nóng, duy độc Cổ Lỗ Y, trời nóng như vậy còn muốn chui vào trong thảm lông cừu mà ngủ, thoải mái đến nỗi toàn thân đỏ rực, Tiêu Bắc lúc mùa đông thật thích Cổ Lỗ Y a, giống như một cái lò sưởi, mùa hè thật hận Cổ Lỗ Y a… Đem theo bên người giống như một hòn lửa nhỏ.
Chiều hôm nay, Tiêu Bắc và Phong Tiểu Vũ kết thúc một ngày tập luyện, đang thay quần áo trong phòng thay đồ, lão Dương đi tới, đưa cho bọn họ bốn tờ vé, “Tiêu Bắc a, buổi tối dẫn bạn bè đi chơi đi.”
“Đây là cái gì?” Tiêu Bắc cầm vé nhìn nhìn —— Lễ hội Carnival khu vui chơi?
“Ừ, gần đây mới mở một khu vui chơi, đêm nay có lễ hội Carnival, cháu gái tôi được tặng một vé, nhưng nó với mấy đứa bạn phải học bổ túc nên không đi được, nên cho tôi mấy tấm vé này.”
“Woa… Nghỉ hè còn phải bổ túc sao?” Phong Tiểu Vũ nhíu nhíu mày, “Học sinh bây giờ vất vả quá.”
“Hết cách, học sinh bây giờ áp lực cạnh tranh rất lớn a.” Lão Dương lắc đầu, nói xong liền đi.
Tiêu Bắc đưa vé cho Phong Tiểu Vũ, “Em đi với Domi và Sesier đi, nóng quá, anh thà ở trong phòng máy lạnh bọc chăn ngủ.”
“Bắc Bắc, anh không đi sao?” Phong Tiểu Vũ hỏi, “Khu vui chơi đó rất vui, Sesier đã sớm tới đó chơi rồi.”
“Đi hồi nào vậy?” Tiêu Bắc có chút thắc mắc, “Nhóc đó nhanh thật a.”
“Hình như chị hai em có cổ phần ở đó, cho nên chín ngày đầu tiên có vé thiếu nhi, Long Tước dẫn theo Sesier đi chơi, đêm nay Long Tước không phải định dẫn Sesier đi xem phim thiếu nhi sao.”
“Phim thiếu nhi?” Biểu tình trên mặt Tiêu Bắc muốn bao nhiêu phức tạp thì có bấy nhiêu phức tạp, hỏi, “Phim gì…”
“Ba chú heo con.” Phong Tiểu Vũ cười tủm tỉm, “Em cũng định đi xem, xem xong thì đi ăn kem ly với Domi.”
“Vậy a, vậy em cũng không đi?” Tiêu Bắc cúi đầu nhìn vé, lúc này, Cổ Lỗ Y từ trong balo bay ra, đáp xuống cánh tay của Miêu Tiêu Bắc, mở to hai mắt nhìn chữ và hình ảnh trên vé, “Cô.”
“Cổ Lỗ Y muốn đi sao?” Tiêu Bắc cười hỏi.
“Hm hm.” Cổ Lỗ Y gật đầu.
“Vậy dẫn cưng đi, dẫn theo Lam Minh… Còn có hai tấm, đưa cho ai đây.”
“Cho Bạch Lâu với Cảnh Diệu Phong a!” Phong Tiểu Vũ cười gian, “Cảnh Diệu Phong thì lặng lẽ đưa cho ảnh, đừng nói cho Bạch Lâu, sau đó rủ đi tới khu vui chơi, anh với Lam Minh mau chóng chuồn đi, để hai người bọn họ ở riêng với nhau!”
Tiêu Bắc có chút bất đắc dĩ mà nhìn Phong Tiểu Vũ, “Em nghĩ ra chuyện này, Bạch Lâu sẽ không vui.”
“Cảnh Diệu Phong vui mà! Hai người này đã qua một nghìn năm rồi, cũng nên hòa hảo.” Phong Tiểu Vũ nói, thay xong quần áo, “Em đi tiệm bánh mua pudding để Sesier ăn tối.” Nói xong bỏ chạy.
Tiêu Bắc nhìn nhìn Cổ Lỗ Y, “Ai cũng rất có tinh thần a.”
“Ngô ngô.” Cổ Lỗ Y gật đầu.
Lúc này, điện thoại di động trong balo vang lên.
Đón điện thoại, người gọi là Lam Minh, nói là trên đường kẹt xe, chắc sẽ tới rạp hát trễ hai mươi phút, bảo Bắc Bắc ra quán nước trước cửa dùng chút gì trước đi.
“Cổ Lỗ Y, chúng ta đi mua nước giải khát lạnh ha?” Tiêu Bắc tắt điện thoại, đi ra ngoài.
Mọi người tham gia tập luyện trong nhà hát đều đã đi, hành lang dài trông thật vắng vẻ cô liêu, từ cửa sổ trên mái nhà, ánh nắng sáng sủa đầu hạ chiếu tới, có vẻ thanh thản. Tiêu Bắc đột nhiên nghĩ đến… Trong thư viện bị sụp lần trước cũng có hành lang dài như vậy, không biết bây giờ đã xây lại xong chưa.
Đang miên man suy nghĩ, chợt nghe được ngã quẹo phía trước có tiếng lộp cộp truyền đến, giống như tiếng bước chân của phụ nữ mang giày cao gót.
Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, lúc này trong hành lang sao lại có phụ nữ qua lại, chẳng lẽ là nữ diễn viên sao? Nhưng nữ diễn viên trong đoàn kịch, đặc biệt những người luyện vũ đạo thường ngày rất ít mang giày cao gót, chủ yếu là sợ trặc chân ảnh hưởng biểu diễn.
Tiếng giày cao gót ngày càng rõ rệt, Tiêu Bắc ngẩng đầu, liền thấy ở ngã quẹo phía trước, xuất hiện bóng dáng một cô gái, cậu vội nhét Cổ Lỗ Y đang ló đầu ra nhìn quanh vào trong balo, giống như không có việc gì mà đi tới phía trước.
Càng lúc càng tiếp cận, dung mạo của cô gái đó cũng rõ ràng lên.
Tiêu Bắc nhìn kỹ, cô gái này hơn hai mươi tuổi, mặc váy liền màu đỏ thấp ngực, tóc đen bới cao, làn da trắng như tuyết, môi đỏ, đeo kính râm, vừa thời trang vừa cao quý. Đặc biệt là chiếc váy thấp ngực kia, ngực và chân lộ ra vừa đủ, vóc người gợi cảm hiếm có ở Á châu.
Tiêu Bắc tự nhủ… Đây chẳng lẽ là một minh tinh mà mình không nhận ra sao, nhà hát này là của Phong Danh Vũ, cho nên thường có vài ngôi sao tới biểu diễn các tiết mục.
Tiêu Bắc từ thật xa đã ngửi được mùi nước hoa, nhưng thật ra không gay mũi, chỉ là hương thơm rõ ràng rất đặc biệt, đại khái là một nhãn hiệu nổi tiếng nào đó.
Mà khi hai người đi ngang qua nhau, cô gái nọ đột nhiên lảo đảo một cái rồi ngã xuống.
Tiêu Bắc quay đầu lại nhìn, liếc mắt liền thấy gót giày hơn mười cm dưới cặp chân kia, tự nhủ —— Phụ nữ bây giờ đều bị sao vậy? Đi cà kheo chạy đầy đường, mang loại giày này không ngã mới là lạ.
Tuy rằng cảm thấy cô gái này đột nhiên xuất hiện có chút quái lạ, nhưng Tiêu Bắc vẫn rất quý ông mà vươn tay dìu cô đứng lên, hỏi, “Không sao chứ?”
“Không, cảm ơn.” Cô gái nọ cười thật tươi với Tiêu Bắc.
Tiêu Bắc nói, “Cô cẩn thận, đá hoa cương ở đây rất trơn, cố có thể đến phòng luyện tập thay một đôi dép, đi ra thì mang giày vào.”
Đang khi Tiêu Bắc lo tìm Lam Minh, có ba thanh niên ăn mặc quái dị đi tới gần, vây quanh cậu.
Tiêu Bắc ngẩn người, ngước mắt nhìn thì thấy đó là ba chàng trai trẻ tuổi, trông trang phục thì là lưu manh, một đầu tóc vàng chóe, Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, có lẽ đã gặp phiền phức rồi.
“Hắc hắc, một mình đi dạo ở khu vui chơi thật tội nghiệp a? Các anh đi với em được không?” Ba người đó cũng không đứng đắn, Tiêu Bắc nhíu mày, tiêu rồi! Cư nhiên lại gặp lưu manh! Tiêu Bắc bởi vì tướng mạo xuất chúng bình thường hay gặp phiền toái, đặc biệt ở những chỗ long xà hỗn tạp thế này.
“Bạn tôi đã tới rồi.” Tiêu Bắc có chút khó chịu, muốn đuổi bọn họ đi.
Có một tên không sợ chết còn đến gần một chút, thắc mắc, “Bạn trai hay bạn gái a?”
Tiêu Bắc đành phải ôm balo, để tránh Cổ Lỗ Y bay ra ngoài đánh người.
Mà đám người kia hình như cũng chú ý trong balo của cậu có thứ tốt, bèn cười hỏi, “Trong balo có cái gì nha?”
“Đúng vậy, có bảo bối phải không, để các anh nhìn xem!”
Tiêu Bắc muốn chạy, nhưng lại bị kéo về, trong lúc giãy dụa có một tên nhanh tay, thò tay vào trong balo…
Tiêu Bắc kinh hãi, rất sợ Cổ Lỗ Y bị đụng đến, nhưng chợt nghe tên đó hét thảm một tiếng nhảy dựng lên, nhìn lại gã, chỉ thấy trên ngón tay đen thui còn có một dấu răng…
“Chuyện gì vậy?” Hai tên côn đồ bên cạnh tới hỏi.
“Trong balo của nó có gì đó… cắn người!”
“Đoạt lấy xem thử!” Hai người kia muốn nhào tới, Tiêu Bắc lui về phía sau, nhưng lại không dám suy nghĩ vẩn vơ, lỡ như giết chết người, đành phải nghĩ… té ngã!
Quả nhiên, ba tên côn đồ ngã nhào… Chỉ có điều, bọn họ không phải vô duyên vô cớ bị ngã, mà là bị người ở phía sau xông lên đạp một cước.
“Bắc Bắc!”
Lúc này, Tiêu Bắc chợt nghe Bạch Lâu ở sau lưng mình vọt tới.
Bạch Lâu vừa mới thấy có người vây quanh Tiêu Bắc, vội tiến lên hỗ trợ, nhưng vừa chạy tới gần thì thấy ba tên côn đồ lăn lộn kêu gào trên mặt đất, phía sau bọn chúng là một người trẻ tuổi.
Đó là một thanh niên trông như học sinh, hơn hai mươi tuổi, đeo kính đen, mặc áo sơmi đen quần jean, dáng vẻ nhã nhặn khéo léo.
Gã hình như có luyện võ, động tác rất nhanh, sau khi chế phục mấy tên côn đồ kia, ngước mắt nhìn Tiêu Bắc, “Không sao chứ?”
Tiêu Bắc lắc đầu, “Không… Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo.” Nói rồi người nọ liếc nhìn Bạch Lâu bên cạnh Tiêu Bắc, hỏi, “Bạn trai của cậu?”
Tiêu Bắc và Bạch Lâu ngẩn người, sau đó liên tục lắc đầu, “Không phải… sao thế được…”
“…” Thanh niên nọ dường như thở phào nhẹ nhõm, nói, “Vậy thì tốt quá.”
“A?” Tiêu Bắc không nghe rõ.
“Không.” Nam sinh nọ đẩy gọng kính, nghiêm túc nói với Tiêu Bắc, “Nè, tôi cứu cậu một mạng, cậu giúp tôi một việc được không?”
Tiêu Bắc gật đầu rất sảng khoái, hỏi, “Làm gì?”
“Cậu làm bạn trai tôi một đêm.” Nam sinh cười nói.
Tiêu Bắc đỏ bừng cả mặt… Loại vấn đề này, nếu như là một cô nàng thì không có gì, nhưng mình là nam… Tiêu Bắc bắt đầu phiền muộn, chẳng lẽ mình thoạt nhìn rất giống gay sao?
“Chỉ một đêm!” Nam sinh nọ nháy mắt làm duyên, hai tay chắp lại cầu Tiêu Bắc, “Giúp một chút, có được không?”
“Ách…”
Không đợi Tiêu Bắc nói, chợt nghe phía sau nam sinh nọ có một giọng nói ai oán truyền đến, “Bắc Bắc, vợ cư nhiên ngoại tình sau lưng chồng.”
Tiêu Bắc mặt tối sầm.
Đồng thời, nam sinh nọ liền cảm giác được có người nặng nề vỗ vai mình một cái, quay đầu lại, thấy một người ngoại quốc tóc vàng khuôn mặt tuấn mỹ, đang âm trầm cười với mình, “Nhóc tì, muốn chết à…”
.
.
__________________