Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 73 : Ủy thác đến từ phương xa, chiếc hòm cổ quái và bức thư cổ quái… câu chuyện quỷ dị

Ngày đăng: 22:01 19/04/20


Sau khi gia đình Đao Tù gia nhập EX, mọi người thường thấy cảnh tượng thế này —— Sáng sớm, Tiểu Ái ngồi bên bàn, Cổ Lỗ Y ngồi trên bàn, hai người quây quần quanh một bàn đầy món ngon mà ăn.



Mọi người đã quen chỗ, về mặt thương nghiệp Đao Tù và Tiếu Hoa đã hợp tác rất nhiều, hai người tính cách gần gần, trầm mặc ít lời cũng không thích gây chuyện thị phi, cho nên rất tiện làm việc.



EX cũng nghênh đón một tháng ít khách ế ẩm, chủ yếu là dạo này thành phố S đã phá vài vụ án lớn, cho nên cảnh sát trở nên vô cùng dũng mãnh, những phần tử phạm tội khác có lẽ bị kinh sợ, đương nhiên, yêu ma quỷ quái là bị mọi người ở EX làm cho kinh sợ, cho nên đều yên lặng không tiếng động.



Tiêu Bắc nắm thời cơ nhàn rỗi trong khoảng thời gian này tỉ mỉ nghiên cứu Vũ Dạ tập, đương nhiên, bởi vì Vũ Dạ tập không được đầy đủ, cho nên cậu chỉ nắm giữ được một phần trong đó… Ngoại trừ một lần nọ lỡ đốt cái đuôi của Sphinx, thì hầu như không phạm sai lầm gì, theo lời Long Tước là —— Thiên tài!



Long Tước dạo này cũng có chút đau đầu, làm ăn không tốt không xấu, tiền chảy vào sổ cũng bình bình, nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách, tốt nhất là có thể làm chuyện gì đó.



Khi hắn đề nghị chụp một album tả thực, bị mọi người một phiếu phủ quyết lại còn phải đổi lấy ác danh “Đồ tư sản, đồ bóc lột”, sau cùng mọi người EX phát động đình công, đòi quyền lợi hợp pháp —— Nghỉ ngơi và đi nghỉ mát!



Vì vậy, Long Tước cân nhắc chuyện phát tài nửa ngày đành biến thành phân tán tài sản, chỉ có thể bị buộc đồng ý trả phí du lịch.



Mọi người EX ăn mừng, cầm bản đồ tìm nơi đi chơi, Long Tước khuyên mọi người ở trong nước… Nhưng cuối cùng bị lên án là keo kiệt, ngược lại biến thành xuất ngoại du lịch.



Long Tước phiền muộn cầm máy tính bấm tới bấm lui.



Phong Danh Vũ vỗ vỗ hắn, “Dạo này EX thu nhập không tồi, tôi trả tiền là được.”



Long Tước lập tức vui vẻ ra mặt, cùng mọi người nghiên cứu vấn đề nên đi chơi chỗ nào.



Lúc mọi người ở đây nghiên cứu tuyến đường, bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa.



Bạch Lâu ra ngoài nghênh đón… đó là một người giao bưu kiện. Cầm gói bưu kiện quay vào, Bạch Lâu hỏi mọi người, “Mấy người… ai mua đồ vậy?”



Tất cả mọi người lắc đầu, nói không phải mình.



“Gửi tới từ đâu?” Mọi người tiến tới xem.



Bạch Lâu lật đi lật lại tìm một chút, “Không có địa chỉ a, giống như đặc biệt thuê người gửi trực tiếp.” Nhưng nếu muốn tìm người, thì người giao hàng đã đi mất tăm.



“Mở ra nhìn xem.” Khế Liêu tiến tới mở gói, chỉ thấy bên trong có một chiếc hộp, bên trên có kèm một phong thư.



Trên phong thư có ghi chính xác người nhận là EX.



Bạch Lâu mở thư ra, chỉ thấy bên trong có một tờ giấy, còn có một tấm chi phiếu.
Năm đầu tiên, tôi trải qua rất tồi tệ, tôi không thể dung nhập vào trào lưu xã hội, điều duy nhất an ủi tôi, là những bức thư nhận được từ Maggie. Đọc thư Maggie gửi, tôi cảm thấy ấm áp. Rời xa cô ấy, chỉ cần cảm nhận được sự quan tâm và ái mộ từ những trang giấy, là một chuyện rất vui sướng, tôi hồi âm cho cô ấy, chờ đợi cô ấy biến thành một thiếu nữ thanh xuân yêu kiều duyên dáng tư thái thướt tha.



Sau đó, tôi bắt đầu sống dựa vào những bức thư, Maggie cổ vũ tôi học tập tri thức, trở nên mạnh mẽ… Tôi nghe theo cô ấy, lúc đó thời gian thư tín truyền tới rất lâu… Tôi thậm chí ngày nghỉ cũng không dám về nhà, bởi vì tôi sợ nhìn thấy cô ấy còn là một đứa trẻ. Nói thế nào nhỉ, tôi yêu linh hồn cô ấy tha thiết, nhưng thân thể cô ấy, khiến chúng tôi không thể ở bên nhau.



Ngay khi tôi mỗi ngày tha thiết chờ đợi thư của Maggie gửi tới, tôi gặp Marilyn.



Marilyn trẻ tuổi nhiệt tình, là một cô gái có gia giáo và bối cảnh, xinh đẹp, hoạt bát, tràn ngập mị lực. Cô ấy rất tân thời, cho tôi rất nhiều kiến nghị, dẫn tôi tiến vào yến hội của giới thượng lưu, khiến tôi trở thành phần tử tích cực của trường học… Trải qua những trắc trở ban đầu, tôi dần dần phát hiện, câu thông và giao lưu trở nên vô cùng đơn giản. Một năm đó tôi bởi vì cô độc mà hăng hái đọc sách, nắm giữ tri thức, thậm chí nhờ thư từ qua lại với Maggie mà luyện chữ rất đẹp, đều thành chỗ hấp dẫn của tôi. Tôi từ một kẻ không xu dính túi, biến thành thành viên tích cực trong những yến hội. Kèn harmonica và đàn organ học ở quê hương, còn có khiêu vũ, cũng giúp tôi gây nên náo động. Vì vậy… tôi sa vào một sai lầm nghiêm trọng. Đợi khi tôi một lần nữa nhớ tới chuyện gửi thư cho Maggie, đã là nửa năm sau.



Thư của cô ấy tràn đầy lo âu, quan tâm đối với tôi, đương nhiên, còn có hoài nghi… Tôi giống như người chồng bị vợ bắt gian, không dám đọc thư của cô ấy gửi tới… Dần dần, thư của Maggie gửi đến ngừng hẳn, không còn tới nữa.



Tôi dần dần quên đi quá khứ, lâm vào luyến ái điên cường với Marilyn, đồng thời sau khi tốt nghiệp, tiếp nhận chúc phúc của các bạn học kết thành vợ chồng.



Tôi viết thư cho cha, báo cho ông tin vui này, nói rõ tôi và Marilyn chuẩn bị tìm một phần công tác tại New York, tạo dựng một mảnh sự nghiệp thuộc về mình.



Cha hồi âm vô cùng đơn giản, ông ấy hầu như không hề viết gì cả, chỉ có một câu —— Trở về một chuyến, để cha gặp cô ấy.



Lúc đó tôi nghĩ, cha là muốn gặp người vợ đáng yêu của tôi, nàng dâu đáng yêu của ông, nên không có lý do gì cự tuyệt, hơn nữa Marilyn cũng vô cùng hứng thú với cuộc sống tại trang viên của tôi —— Vì vậy, ba ngày sau chúng tôi lên thuyền, trở lại trang viên.”



Tiêu Bắc đọc tới đây, chỉ thấy phía dưới có một đoạn trống, dùng thể chữ tương đối chính quy viết —— Sau đó nhiều năm tháng trôi qua, tôi không ngừng hối hận, tại sao tôi lại quay về nơi đó, ở nơi đó… Tôi mất đi tất cả.



“Ở đây dùng bút đỏ đánh dấu.” Tiêu Bắc nói với Lam Minh, “Trong chiếc hộp bên dưới còn một chiếc hộp nữa, và một lá thư. Mời các vị tỉ mỉ đọc rõ nội dung của lá thư này, rồi hãy quyết định có mở chiếc hòm ra hay không.



Cuộc đời của tôi chỉ có vài năm hạnh phúc tại trang viên, và vài năm chìm trong tình yêu điên cuồng với Marilyn tại trường học. Còn lại mỗi ngày sau này, tôi đều bị tàn nhẫn mà dằn vặt, kinh khủng, hoài nghi, sợ hãi, áy náy… đủ loại.”



Tiêu Bắc đọc xong, nhìn mọi người, “Muốn đọc thêm nữa không?”



Mọi người EX đây đó liếc nhìn nhau, cùng gật đầu —— Đọc!



.



.



_________________