Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 84 :

Ngày đăng: 22:02 19/04/20


Bạn tốt hoài nghi nhau và anh em có gút mắt tình cảm… Lời nguyền của ác ma, die!



Hai người đi tới tầng 19, toàn bộ tầng này chỉ có một căn phòng.



Tiêu Bắc nhướng nhướng mi, chỉ duy nhất một căn phòng trên một tầng lầu, quả nhiên rất giàu.



Lam Minh chỉ vào tường, hạ giọng nói bên tai Tiêu Bắc, “Rất nhiều dấu tay đen!”



Tiêu Bắc sửng sốt, nhìn vào bên tường một chút, làm gì có dấu tay đen nào, rất sạch sẽ là đằng khác!



Liền thắc mắc hỏi, “Làm gì có?”



Lam Minh ngoắc gọi cậu, ý bảo cậu đi tới.



Tiêu Bắc đi qua, đột nhiên bị Lam Minh ôm chầm lấy rồi…



“Anh làm gì vậy!” Tiêu Bắc xoa xoa miệng giãy ra lườm hắn, lúc này mà còn có lòng dạ hôn tới hôn lui?!



“Nhìn lại xem.” Lam Minh hôn Tiêu Bắc xong thì chỉ về phía tường, ý bảo cậu hãy nhìn một lần nữa.



Tiêu Bắc vừa nhìn thì sửng sốt.



Cậu dụi dụi mắt, liền thấy trên vách tường vừa nãy còn trắng tinh bây giờ hiện ra một vài dấu tay, hình dạng kỳ lạ móng tay sắc nhọn, khắc trên vách tường có chút vặn vẹo. Móng vuốt đen kịt, hình dạng phân bố khiến người ta tưởng tượng nó có thể là do thứ gì đó ra sức cào nát tường mà tạo thành.



Tiêu Bắc nghi hoặc, vừa nãy rõ ràng nhìn không thấy.



Lam Minh liếm liếm môi, cười hỏi, “Có muốn thấy thêm nhiều hơn nữa không?”



Tiêu Bắc che miệng căm tức lườm hắn.



Lam Minh cười gian.



Tiêu Bắc nhìn hành lang từ trước ra sau, phát hiện trái phải không có cửa sổ, chỉ có một cánh cửa ra vào đang đóng chặt, “Làm sao bây giờ đây? Không thấy được bên trong? Hay là lại cảm ứng thêm chút nữa?”



“Bắc Bắc, ngươi xem bản thân mình như cửa cảm ứng à?” Lam Minh giơ tay ấn chuông cửa, “Gọi cửa thì dùng chuông.”



Leng keng~~



“A!” Tiêu Bắc sốt ruột, “Sao anh lại…”



Đồng thời, bên trong truyền ra giọng nói của Vương Thiên Hoa, “Ai đó?!”



“Làm sao bây giờ?!” Tiêu Bắc sốt ruột, kéo Lam Minh định chạy, “Mau trốn đi!”



“Trốn cái gì.” Lam Minh không chịu đi, còn ấn thêm lần nữa.



“Anh…” Tiêu Bắc tức giận, người này cứ thích làm trái ý mình.



Nhưng đã muộn, đã có thể nghe được tiếng người hô to sau cánh cửa, “Tới ngay!”



“Tới, chạy mau!” Tiêu Bắc kéo Lam Minh bỏ chạy.



“Sợ gì chứ.” Lam Minh túm Tiêu Bắc lại không cho cậu đi.



Cùng lúc đó, cửa phòng mở ra, Vương Thiên Hoa ló đầu ra, liếc mắt thấy được Tiêu Bắc và Lam Minh thì kinh ngạc mở to hai mắt.



Tiêu Bắc đang suy nghĩ nên mượn cái cớ gì để qua loa, tròng mắt Lam Minh đột nhiên biến thành màu vàng, sau khi nhìn vào mắt Vương Thiên Hoa… Vương Thiên Hoa lập tức hai mắt đờ ra đứng tại chỗ không động đậy.




“Cứ đi như vậy thôi sao?” Tiêu Bắc lo lắng về tình huống của hai người.



“Trong vòng năm phút đồng hồ sẽ tỉnh, cho nên chúng ta phải đi cho nhanh.” Lam Minh kéo Tiêu Bắc rời đi, không quên nói rõ, “Yêm tâm, chờ khi bọn họ tỉnh lại, sẽ không nhớ được gì cả.”







Đi xuống lầu.



Tiêu Bắc và Lam Minh cùng đi trên đường, chuẩn bị đến địa chỉ nhà của Tiền Lương tìm manh mối.



Lam Minh thấy Tiêu Bắc rầu rĩ không vui, cũng không biết nên an ủi thế nào, nhân loại chính là phiền phức như thế, tuổi thọ ngắn mà còn coi trọng các loại tình cảnh bè bạn nhàm chán, khiến cho hầu như cả đời đều bị tình cảm làm cho rối ren, hoặc là vui như điên, hoặc là buồn vui ly hợp.



Đi tới đi tới, Tiêu Bắc thấy rất nhiều người qua đường đều nhìn mình, còn có vài người che miệng cười.



“Gì vậy?” Tiêu Bắc thắc mắc, cúi đầu nhìn… liền thấy chỗ áo trước bụng mình phình to lên.



“A!” Tiêu Bắc kinh ngạc nhảy dựng, kéo cổ áo nhìn vào trong.



Cổ Lỗ Y đang ôm eo Tiêu Bắc, há cái miệng nhỏ xíu ngủ say sưa, còn thường hay chóp chép chóp chép cái miệng.



“Ngủ hồi nào vậy?” Tiêu Bắc với tay nâng bụng, nghĩ như vậy nhìn thật kỳ cục, bèn cùng Lam Minh trốn vào trong một ngõ nhỏ không người.



Lam Minh lại huýt sáo một tiếng, Sphinx bay tới, tiến vào trong ngõ nhỏ, miệng ngậm cái balo to mà Tiêu Bắc thường đeo trên lưng.



Tiêu Bắc thở phào nhẹ nhõm, đem Cổ Lỗ Y bế ra khỏi áo bỏ vào trong balo để nó tiếp tục ngủ, vừa vỗ đầu Sphinx, “Thật săn sóc.”



Sphinx lập tức hưng phấn muốn bổ nhào tới trả lễ… Lam Minh đạp nó một phát, đuổi nó về trước!



Sau đó, hai người cùng nhau lái xe tới bên ngoài căn nhà trọ mà Tiền Lương lúc sinh tiền đã ở.



“Số 7 tầng 11.” Tiêu Bắc nhìn địa chỉ, “Hẳn là đang bỏ trống.”



Lam Minh cùng cậu đi vào, loại nhà trọ này được quản lý theo hình thức khách sạn. Dưới lầu có một quản lý viên đang ngồi, thấy hai người đi vào bèn hỏi hai người tìm ai thuận tiện đăng ký một chút, Lam Minh nhìn cô ấy một cái… cô gái lập tức cứng ngắc, bất động.



Tiêu Bắc theo Lam Minh vào thang máy.



“Những quản lý viên đặt ở chỗ này chỉ để trưng bày thôi.” Lam Minh ấn nút lên lầu 11.



“Đụng tới người như anh, để một tên võ biền ở đây cũng chỉ là trưng bày.” Tiêu Bắc tức giận trả lời.



Lam Minh bật cười, nhìn Tiêu Bắc một hồi rồi tiến tới hỏi, “Ngươi rất khẩn trương à?”



Tiêu Bắc không lên tiếng.



“Tại sao khẩn trương?”



Lúc Lam Minh đặt câu hỏi, thang máy đã một tiếng dừng ở lầu 11.



Hai người bước ra cửa thang máy ngẩng đầu nhìn, đều há to miệng… Trên tường đầy rẫy nhưng dấu vân tay đen đúa, còn có vết tích năm ngón cào xé… trong dấu tay đen kịt đó, có một loạt chữ màu đỏ lem luốc như vết máu chảy dài —— Die!



.



.



_____________________