Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 97 :

Ngày đăng: 22:02 19/04/20


Tiêu Bắc và Lam Minh đại chiến một trận, cũng bị chiếm vô số tiện nghi. Rốt cục không thể nhịn được nữa, cầm gối phang Lam Minh.



Lam Minh cũng cảm thấy nếu còn nháo tiếp coi chừng lại châm lửa, vội thu tay lăn qua một bên thở hổn hển.



Tiêu Bắc ngẫm lại vẫn thấy không phục, nhấc chân đạp Lam Minh hai cái. Lam Minh cười ha hả chịu đòn, không phản kháng.



Lúc này, Cổ Lỗ Y ôm Fanny bay vào , thấy Tiêu Bắc và Lam Minh đánh nhau xong rồi, Cổ Lỗ Y cẩn cẩn dực dực đặt Fanny lrên giường, sau đó chui vào ngực Tiêu Bắc làm nũng: “Cô kỉ ~ “



Tiêu Bắc nghe nó nói xong thì vui mừng, ôm má nó hỏi: “Giỏi vậy sao, còn tác hợp Khế Liêu và Tiếu Hoa nữa à?”



“Cô kỉ ~” Cổ Lỗ Y nói gì đó, Tiêu Bắc khó hiểu: “Tình nhân máu là cái gì?”



“Cái gì?” Tiêu Bắc vừa mới dứt lời, Lam Minh túm lấy Cổ Lỗ Y: “Ngươi để Khế Liêu uống máu Tiếu Hoa ?”



“Cô…” Cổ Lỗ Y bóp bóp tay nhìn Lam Minh.



“Chết tiệt, tên nhóc nhà ngươi!” Lam Minh nhét Cổ Lỗ Y vào tay Tiêu Bắc, xoay người đứng dậy hô to: “Sphinx!”



Tiêu Bắc không hiểu gì, mờ mịt nhìn Lam Minh hoảng hốt chạy đi liền ôm Cổ Lỗ Y chạy theo.



“Cái gì?” Sphinx vừa lên lầu thì nghe Lam Minh nói Khế Liêu không cẩn thận uống máu Tiếu Hoa cũng lo lắng: “Tiêu rồi!”



“Xảy ra chuyện gì?” Tiêu Bắc khó hiểu.



Hi Tắc Nhĩ giải thích cho cậu: “Khế Liêu rất thích Tiếu Hoa … Bất quá Tiếu Hoa lại không có suy nghĩ như vậy. Một khi Khế Liêu uống tình nhân máu thì từ nay về sau sẽ không thể cưỡng lại, không còn muốn cái gì nữa… phiền toái rồi.”



“Là sao?” Tiêu Bắc mờ mịt.



“Nói đơn giản thì Khế Liêu hoặc là bá vương ngạnh thượng cung, hoặc là tự chịu dày vò.” Lam Minh túm cánh Cổ Lỗ Y lôi nó qua: “Ngươi a! Ngươi chơi dại rồi đó, tình cảm của người lớn với thứ trẻ con cho rằng là hai chuyện rất khác nhau!”



Cổ Lỗ Y đại khái cũng biết mình đã gây họa rồi, cúi đầu bóp bóp tay, rũ đuôi, khịt mũi.



Tiêu Bắc hỏi: “Làm sao bây giờ?”



“Bằng không xông vào ngăn Khế Liêu?” Sphinx nói muốn xông vào: “Tiếu Hoa mỹ nhân, ta tới cứu ngươi… Ai nha.”



Vừa đặt một chân lên lầu liền bị Lam Minh đạp xuống.



“Khế Liêu không thể nhịn xuống sao?” Tiêu Bắc hỏi: “Nếu cậu ta làm vậy, dù là Tiếu Hoa cũng sẽ nổi giận đấy!”



“Rất khó.” Long Tước lấy lại Cổ Lỗ Y từ tay Lam Minh: “Chuyện này không khác gì cai nghiện.”



“Cô…” Cổ Lỗ Y bổ nhào vào ngực Tiêu Bắc khóc oa oa, nó sợ Tiêu Bắc sẽ không thích nó nữa.



“Ách.” Tiêu Bắc vỗ về nó: “Cổ Lỗ Y, chúng ta nghĩ cách, đừng khóc .”



“Ta cảm thấy khả năng Khế Liêu bá vương ngạnh thượng cung Tiểu Hoa rất nhỏ, hắn không phải loại người này.” Bạch Lâu lại có chút không đồng ý: “Nói không chừng đây lại là chuyện tốt.”
Chưa kịp mở miệng thì bị Lam Minh túm lấy, kéo qua một bên.



Cổ Lỗ Y cho rằng sắp bị đánh, nghĩ lại thì dù sao nó cũng đã gây họa, đưa tay che mông.



Không nghĩ tới Lam Minh mang Cổ Lỗ Y đến bếp, lục tủ lạnh lấy bánh phô mai nó thích ăn nhất ra hối lộ nó: “Đến, ăn.”



Cổ Lỗ Y cầm bánh ngọt ù ù cạc cạc, chẳng lẽ bánh ngọt có độc sao?



Lam Minh nịnh nọt rót cho Cổ Lỗ Y một ly sữa, còn làm nóng cho nó.



Cổ Lỗ Y ngẩng mặt nghi ngờ nhìn Lam Minh _ cảm thấy hình như Lam Minh đang có âm mưu.



Quả nhiên, đột nhiên Lam Minh thấp giọng nói: “Cổ Lỗ Y, ta nghĩ lại rồi, kỳ thật trong tất cả chúng ta ngươi chính là người mạnh nhất, không bằng ngươi cũng làm mai cho ta và Tiêu Bắc? Ngươi nói cậu ấy có thể sẽ ngạc nhiên không… A…”



Nói còn chưa dứt lời, Tiêu Bắc từ đâu đi vào túm lấy cổ áo hắn lôi ra ngoài.



“Bắc Bắc!!” Lam Minh thấy Tiêu Bắc hùng hùng hổ hổ liền biết bị nghe thấy rồi.



“Trong đầu anh suy nghĩ cái gì vậy hả! Cổ Lỗ Y trở nên điên khùng như vậy đều là do anh làm hại!”



Một hồi phong ba cứ vậy mà biến mất, chỉ là hôm nay Tiếu Hoa cảm động rồi quyết định chịu trách nhiệm về Khế Liêu… cái này mọi người cũng không biết là nên mừng hay nên lo nữa.







Lúc ăn cơm tối, Cảnh Diệu Phong cũng tới. Mọi người ăn mỹ thực do Long Tước làm tâm tình rất tốt.



Phong Danh Vũ nghe nói bỏ lỡ màn đặc sắc, giậm chân đấm ngực. May mà camera trong phòng Phong Tiểu Vũ cô đã sống chết không chịu gỡ xuống, đêm nay kiểm tra chắc chắn sẽ có ngạc nhiên ngoài ý muốn, mặc dù lúc này cô vẫn chưa biết gì.



Phong Tiểu Vũ được Sỉ Mị ôm xuống đặt lên sô pha, bộ dáng thật sự rất… Ân, rất thụ a!



“Đúng rồi.” Vừa ăn, Cảnh Diệu Phong vừa lấy kết quả điều tra ra cho mọi người xem: “Tôi tra được thêm vài manh mối về điểm giống nhau giữa những người bị hại.”



Bọn Lam Minh bu lại xem.



“Những người này từng tập hợp lại lập một đội thám hiểm vào rừng thám hiểm.” Cảnh Diệu Phong nói: “Hơn nữa bọn họ còn đều là người theo chủ nghĩa bảo vệ động vật.”



“Cùng trong một đội thám hiểm, điểm giống nhau rõ ràng như vậy, sao lúc trước không điều tra được?” Long Tước cảm thấy kỳ quặc.



“Là như vầy.” Cảnh Diệu Phong trả lời: “Bởi vì bọn họ tự tổ chức vả lại còn tự bỏ chi phí nên tôi không tra được. Tôi kiểm tra ghi chép xuất nhập cảnh của họ mới phát hiện thấy trùng hợp.”



Cảnh Diệu Phong lại lấy một tấm hình được in ra: “Nhìn này.”



Mọi người cầm lấy ảnh chụp nhìn thử, là một tấm hình đen trắng trên báo. Một bức hình tập thể có hơn 20 người. Hẳn là được chụp trong rừng, chụp một nhóm thám hiểm cùng một pho tượng Phật… người bị hại đều ở trong đội thám hiểm. Mà tượng Phật, chính pho tượng mà bọn họ đang cung phụng _ phiên bản lớn của thần rừng.



——————–