Vũ Dạ Kỳ Đàm

Chương 99 :

Ngày đăng: 22:02 19/04/20


Người phát ngôn của thần rừng _ Vu sư Tát Mẫu kể lại chuyện xảy ra trước đó mấy tháng cho bọn Tiêu Bắc.



“Không lâu trước, có một nhóm thám hiểm tìm tới Sarah Bochu. Họ đều là người ngoài, rồi bọn họ tìm thấy ta. Hình như bọn họ đang nghiên cứu về phương diện thần bí, hoặc từng tiếp xúc với một ít phi nhân loại nên có được không ít manh mối. Tóm lại bọn họ mở miệng, nói muốn tôi giúp bọn họ nguyền rủa người khác.”



Lam Minh tìm chỗ ngồi xuống, nghe Tát Mẫu kể lại.



“Những người này nói mình là người theo chủ nghĩa bảo vệ tự nhiên, cấm sát sanh, không được ăn thịt, vạn vật trên thế gian đều ngang hàng.”



“Lại nữa rồi.” Khế Liêu khinh thường bĩu môi, cười lạnh một tiếng.



“Ta giảng giải cho bọn họ, đó là một suy nghĩ nhân từ, nhưng thực tế sự tồn tại của vạn vật cũng không phải bình đẳng, mỗi sinh mạng có một ý nghĩa riêng. Bản thân con người đã là loài động vật ăn tạp, để tồn tại thì bọn họ phải ăn thịt. Muốn con người và toàn bộ động vật trên thế giới sống chung hòa bình thì không khác gì muốn muốn sói và thỏ sống chung với nhau. Nguyện vọng và ý tưởng thường rất tốt, nhưng muốn thực hiện thì lại rất khó khăn ! Đương nhiên, ta đại diện thần rừng, cảm tạ ý tốt của bọn họ với động vật và tự nhiên.” Tát Mẫu khẽ thở dài: “Chỉ là bọn họ vẫn không chịu từ bỏ. Bọn họ cho ta ảnh, ngày sinh, tên… của vài người. Trong đó, có rất nhiều người là thợ săn chuyên săn bắt động vật, có rất nhiều nhà doanh nghiệp làm trong ngành thuộc da, có rất nhiều người sành ăn hoặc là đầu bếp… đại khái khoảng mười người. Bọn họ muốn ta nguyền rủa những người này, làm cho bọn họ thống khổ hoặc bất hạnh. Như vậy bọn họ có thể cảnh cáo thế nhân nhận ra hành vi của mình, có thể khuyên bảo từng người một.”



“Này là cái lý gì?” Tiêu Bắc cảm thấy những người này quá vô lý.



“Ta nói cho họ biết, nếu muốn nguyền rủa thì phải trả một cái giá không nhỏ, hơn nữa còn có khả năng rất đắt. Bọn họ nói ta có thể lấy tự do của những động vật được cứu làm giá trao đổi.” Vu sư nói đến đây, bật cười: “Trong mắt ta này là một chuyện vô cùng rất vớ vẩn, ngươi cứu mạng chúng, sau đó lại bảo chúng thanh toán, vậy thì có khác gì những kẻ làm hại bọn chúng? ! Ta hỏi bọn họ như vậy, bọn họ lại nói cũng là con người, bọn họ nguyện ý vì phát triển nhân loại mà hy sinh chính mình, vậy thì động vật cũng vậy. Nếu có thể giúp toàn bộ động vật có được đối đãi ngang hàng thì hy sinh cũng là đáng giá.”



“Vậy chúng tự lấy bản thân ra mà nuôi động vật đi cho lẹ.” Khế Liêu bĩu môi: “Đỡ phải làm phiền người khác!”



Còn chưa dứt lời bị Tiếu Hoa bịt miệng,ý bảo _ nghe Vu sư nói, đừng chen ngang!



Khế Liêu ngoan ngoãn im lặng. Mọi người nhìn qua, bộ dáng lúc này của hắn không giống Lang Vương mà y chang một con chó lớn cúp đuôi nghe lời.



“Họ ra ngoài thương lượng một hồi, sau đó đi vào và nói đồng ý trả giá, nhưng yêu cầu ta giết chết những người kia.”



Mọi người nhíu mày, nháy cái đã lên cao như vậy rồi, một câu thôi cũng có thể hại chết không ít người rồi đó.



“Ta từ chối yêu cầu của họ, vô luận là nguyên nhân gì, trừ phi người nọ đã từng muốn đẩy ngươi vào chỗ chết, nếu không thì không thể đặt lời nguyền chết chóc .”




“Meo meo…” Lúc này, quỷ mèo kêu một tiếng.



Tát Mẫu giúp nó dịch lại: “Trong phòng người chết có cá chết chuột chết và mèo hoang là do quỷ mèo đặc biệt sắp xếp. Vật dơ bẩn sẽ làm linh lực của thần biến mất, như vậy có thể tránh liên luỵ tới người vô tội. Quỷ mèo đại nhân nói, ngày đó ngài đã thấy con mèo trắng kia, cũng không phải là muốn làm hại nó mà là thấy nó sắp gặp hoạ sát thân, có thể sẽ bị xe đụng chết nên mới đuổi theo… Bất quá chắc do vẻ ngoài của mình quá hung ác nên mèo trắng sợ hãi chạy trốn, cuối cùng vẫn bị xe đụng nhưng may mắn chỉ bị thương nhẹ. Ngài muốn đi cứu nó nhưng trùng hợp, nó rơi vào nơi vùng đất linh lực tập trung. Trong đó rất đáng sợ, tập hợp một nhóm thần ma có linh lực cực mạnh nên ngài không dám tới gần, nên rời đi.”



Mọi người vui vẻ gật đầu, lúc này toàn bộ đã được sáng tỏ. Xem ra án tử lần này cũng không cần tra, bởi vì vốn dĩ là do bọn họ tự chuốc lấy. Đương nhiên… nếu như những vị thần và Vu sư này có thể đừng cổ hủ thành thật như vậy thì khả năng cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện không tốt như vậy.



“Bất quá chuyện lần này đã cảnh tỉnh thần rừng. Các vị thần đã bắt đầu chú ý đến sự liên kết giữa khế ước và lời nguyền.” Tát Mẫu cười hành lễ với mọi người: “Chắc sẽ sớm được cải thiện!”



Tiêu Bắc đột nhiên nhớ tới chú ngữ trên cổ tay mình và Lam Minh, tranh thủ hỏi một câu: “Rất nhanh là bao lâu?”



“Rất nhanh!” Tát Mẫu dùng một loại ngữ điệu vui sướng khi ngừi gặp hoạ nói: “Một hai trăm năm là đủ rồi!”



Khóe miệng Tiêu Bắc giật thật lâu … nhìn trời.



Lam Minh nhìn chú ấn trên tay, lần đầu tiên cảm thấy đám thần minh thỉnh thoảng cổ hủ một chút cũng không phải chuyện xấu.



Án tử cứ như vậy đã giải quyết xong. Hiếm khi được vào rừng, hướng dẫn du lịch dẫn bọn Tiêu Bắc đến tham quan di tích thành cổ Inca, mua đồ, còn vào thành phố dạo một vòng, nhấm nháp sặc sản địa phương, mua quà lưu niệm rồi mới trở về.



Sau chuyến du lịch đột ngột này Tiêu Bắc bắt đầu tìm hiểu về quả báo và nguyền rủa này nọ để dùng những vũ kịch sắp tới. Bạch Lâu tìm cho cậu rất nhiều tư liệu.



Mặt khác, Phong Tiểu Vũ thì phát hiện ra cách du lịch rất nhanh liền quyết định mỗi tháng đều dùng cách đó đi du lịch nước ngoài một lần, tiết kiệm chi phí đi lại!



Bất quá bọn Lam Minh Khế Liêu thì lại quan tâm đến một chuyện khác _ những người vào rừng thám hiểm đều chỉ là nhân loại bình thường, bọn họ từ đâu có được những kiến thức mà ngay cả thần ma cũng không có?



————–