Vũ Điệu Của Trung Tá
Chương 31 :
Ngày đăng: 14:47 19/04/20
Sau khi kết hôn, Sơ Vũ đã có thói quen ngủ nướng vào cuối tuần. Đúng lúc thứ bảy tuần này Tịch Hạo Trạch cũng được nghỉ. Sơ Vũ còn nghĩ rằng họ hôm nay sẽ tận hưởng một ngày chỉ thuộc về thế giới riêng của hai người, ngờ đâu vừa mới sáng sớm đã bị chồng mình đánh thức.
Cô mơ màng ngáp một cái thật dài: “Tịch Hạo Trạch, hôm nay anh không phải huấn luyện mà, dậy sớm như vậy làm gì chứ?” Nói xong cô lại ngã ào xuống giường, bất mãn hậm hừ .
Thật hiếm khi Tịch Hạo Trạch mới nhìn thấy được bộ dáng lười biếng của cô, thật đáng thương. Anh thấy cô nhắm mắt lại hai hàng mi khẽ run, ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm mỏng chiếu vào làm da nõn nà trắng mịn của cô, cô cuộn người lại tựa như em bé rất đáng yêu.
Anh bịt mũi cô lại, Sơ Vũ không thở được, giận dữ! Cô đập vào cánh tay anh, nũng nịu nói: “Em thật sự buồn ngủ lắm.”
Tịch Hạo Trạch ghé sát tai cô: “Sơ Vũ, tối qua chúng ta đơn giản chỉ nằm ngủ thôi mà.” Lúc nói, hơi thở ấm áp của anh thổi vào mặt cô.
Sơ Vũ nâng tay lên dụi mắt, nhỏ giọng mắng: “Đồ háo sắc.”
Tịch Hạo Trạch cười nhẹ, vỗ vai cô: “Em dậy ăn sáng đi, lát nữa chúng ta phải ra ngoài nữa.”
Ăn xong, Sơ Vũ lười biếng dựa vào lưng ghế, hỏi: “Chúng ta sẽ đi đâu?”
“Đi đến trường bắn cùng với Giang Tử và một vài người nữa.”
“Em không đi đâu.” Sơ Vũ không quen thân với mấy người đấy lắm, cô đi cũng chẳng biết nói gì.
Tịch Hạo Trạch cười cười: “Lâu lắm mới được nghỉ một ngày, người làm chồng như anh sao có thể để Tịch phu nhân cô đơn ở nhà một mình được .”
Sơ Vũ bật cười, trong lòng rất vui vẻ nhanh chóng chạy vào phòng thay quần áo. Lúc cô vừa mới cởi áo ngủ ra thì Tịch Hạo Trạch đi vào. Hai người cũng không phải là chưa từng khỏa thân trước mặt nhau, nếu như cô che che đậy đậy thì có vẻ như giả tạo quá. Tuy cô có hơi xấu hổ nhưng trên mặt vẫn cố giữ bình tĩnh.
Không nghĩ rằng ban ngày ban mặt Tịch Hạo Trạch cũng chẳng bận tâm là cô vợ bé nhỏ mình có ngượng ngùng hay không, anh đi đến chiếc tủ cạnh cô, vươn cánh tay dài lấy ra một chiếc đầm màu xanh biển: “Em mặc cái này đi.”
Sơ Vũ nhướng mày: “Bộ này có quá già không ?”
Sau kết hôn bà Trần mua cho cô rất nhiều quần áo trang sức, Sơ Vũ cũng chỉ chọn mấy bộ bình thường mặc thôi, nhưng phải công nhận là mắt thẩm mỹ của mẹ chồng cô quả thật là đi trước thời đại. Sơ Vũ đã từng nói qua với Tịch Hạo Trạch về vấn đề này. Có lẽ trước đây bà chưa từng phát huy khiếu thẩm mỹ của mình lên người Tịch Hạo Nguyệt cho nên có cơ hội liền trổ tài lên người cô con dâu này. Sơ Vũ rất xinh đẹp nên mỗi lần đi dạo cùng bà Trần trong đại viện đều được các phu nhân khác khen ngợi nức nở. Nếu như bà Trần không chưng diện cho Sơ Vũ thì bà cảm thấy thật đáng tiếc cho điều kiện và ngoại hình của cô ấy.
“Chồng của em đã là ông chú già rồi, em lại mặc áo quần giống trẻ con, lát nữa mấy người ở đấy sẽ cười anh là dụ dỗ trẻ vị thành niên .”
Sơ Vũ bĩu môi, cô cũng đã nói với anh mấy lần rồi, đúng là đồ xấu tính. Cô thay xong đứng trước gương nhìn lui nhìn tới, cổ áo chữ V làm lộ ra khuôn ngực căng tròn trông rất gợi cảm.
Người nào đó như mất hồn nhìn chằm vào cô, sau lại nói: “A, thiếu một thứ.”
Sơ Vũ trợn mắt nhìn anh. Tịch Hạo Trạch quay người đi đến bến tủ đầu giường lấy một chiếc hộp, mở ra là một sợi dây chuyền. Anh đứng đằng sau giúp cô mang vào, Sơ Vũ nhìn hai người trong gương, dịu dàng thắm thiết. Tay sờ sợi dây chuyền, nở một nụ cười hạnh phúc.
“Em chóng mặt quá.” Cô cảm thấy rất khó chịu, có lẽ là do vừa mới ở trong phòng điều hòa lạnh lúc này lại đột nhiên ra ngoài nắng.
Tịch Hạo Trạch ngẩng đầu nhìn ánh nắng chói chang, mày hơi nhíu lại: “Chúng ta về nhé.”
“Hả?” Vừa nãy mới còn đề nghị đi câu cá giờ lại đòi về. Đàn ông mà thay đổi soành soạch.
Bây giờ Tịch Hạo Trạch đi rất chậm , hai người lặng lẽ đi về phía bóng râm, Sơ Vũ nói: “Thì ra anh cũng quen với cô Tô.” Cô nghiêng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh: “Đúng rồi, cô Tô chính là người đã nhặt được ví tiền của em lần trước đấy.”
Sơ Vũ nói xong thì cúi đầu, ánh mặt trời xuyên qua những khe lá chiếu xuống mặt đất lấp lánh.
Tịch Hạo Trạch hơi ngập ngừng: “Thật là trùng hợp.”
Tô Y đứng ở cửa nhìn chằm vào đôi tình nhân xa xa kia.
“Tiểu Y, ván đã đóng thuyền, tất cả đã không thể quay lại được nữa rồi.”
Tô Y hít một hơi, vẻ mặt bi thương: “Rốt cuộc tớ đã làm gì sai chứ?”
Trong chuyện tình cảm nào có ai đúng ai sai.
Tô Thiến nhìn bạn mình đau khổ, thở dài: “Được rồi, chúng ta vào thôi.”
Thứ hai, Sơ Vũ đi làm, tất cả mọi chuyện đều như bình thuờng. Nhưng khi nhìn qua Tô Y, cô lại phát hiện trong một đêm mà cô ấy đã gầy đi rất nhiều.
Lúc ăn cơm trưa, Uông Thần nhắc đến việc đến nhà cô nấu ăn, hai người đã hẹn nhau vào tối mai.
“Chồng cô tối mai có ở nhà không?”
“Không có, ngày mai anh ấy sẽ ở lại doanh trại.”
“Vợ chồng mới cười mà mỗi người một nơi rồi, haizz.” Uông Thần giả vờ thở dài.
Sơ Vũ nhìn thấy Tô Y im lặng hỏi: “Cô Tô, tối mai cô có rãnh không hay là cũng đến nhà tôi đi? Tôi sẽ nấu vài món cho mọi người thử tài nghệ của tôi.”
Tô Y hơi do dự nhìn Sơ Vũ, ánh mắt dần tối lại.