Vũ Thần
Chương 1013 : Bại lộ
Ngày đăng: 23:48 19/04/20
Nhắc tới người kia, Mã Dự lạnh lùng nói:
- Ngao Tông chủ. Chẳng lẽ người kia có được Cửu Long Lô?
Sau khi nhìn vẻ mặt Ngao Bác Duệ cùng câu hỏi của lão, chỉ cần nghĩ một chút cũng biết kết quả.
Ngao Bác Duệ thở dài một tiếng, nói:
- Vãn bối chưa từng nói vậy.
Hạ Nhất Minh hừ lạnh trong lòng, mặc dù lão không nói qua nhưng trả lời thế khác gì.
- Hạ Nhất Minh.
Mã Dự than nhẹ một tiếng, nói:
- Nghĩ không ra Cửu Long Lô trên người hắn. Thật sự lãng phí.
Nguyên Quyên trong mắt hiện lên vẻ ảo não, bất quá nháy mắt đã tiêu tán. Sau khi gặp Hạ Nhất Minh, bọn họ trong lòng cũng có chút kích động, đây chính là cường giả đầu tiên gặp lại sau năm trăm năm, có thể dò hỏi tin tức đã cảm thấy mỹ mãn, đâu còn tâm tư nghĩ tới Cửu Long Lô.
Ngao Bác Duệ đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, nói:
- Tiền bối. Ngài vừa nói gặp một vị tân Thần đạo cường giả. Chẳng lẽ là Hạ Nhất Minh?
Mã Dự chậm rãi gật đầu, nói:
- Không sai. Khi gặp lão phu, hắn đã tấn giai Thần đạo.
- Một tân Thần đạo mà thôi.
Ngao Mẫn Hành hừ lạnh một tiếng, nói:
- Mã huynh. Bên cạnh người này còn có ai không?
Mã Dự do dự một chút, mặt không biến sắc nói:
- Lão phu chưa từng gặp qua, có lẽ hắn chỉ có một mình.
Ánh mắt Nguyên Quyên khẽ động nhưng cũng không phản bác. Về phần Bạch Hổ lại càng ngồi như pho tượng không nhúc nhích.
Ngao Bác Duệ cười khổ một tiếng. Chỉ là tân Thần đạo cường giả dĩ nhiên đám người này không đặt trong lòng. Nhưng đối với lão, chỉ sợ không phải như vậy.
Tựa hồ nhìn ra tâm tư Ngao Bác Duệ, Ngao Mẫn Hành cao giọng nói:
- Bác Duệ. Ngươi không phải nản chí. Chỉ cần ngươi dốc lòng tu luyện, lĩnh hội công pháp lão phu truyền thụ, nửa năm sau nhất định sẽ tấn giai Thần đạo.
Ngao Bác Duệ hít một hơi thật sâu, vẻ ủ rũ vừa rồi nhất thời biến mất. Lão trầm giọng nói:
- Lão tổ tông yên tâm. Đệ tử nhất định không phụ hi vọng của người.
- Ngao Tông chủ. Hạ Nhất Minh kia là người nơi nào?
Mã Dự hỏi thăm.
Khi nghe tới tên Hạ Nhất Minh, Ngao Bác Duệ trong lòng xuất hiện cảm giác bất đắc dĩ mãnh liệt. Lão khẽ lắc đầu, nói:
- Tiền bối. Hạ Nhất Minh là truyền nhân Thiên Trì nhất mạch. Cũng là thiên tài, tự cố chí kim không ai sánh bằng.
Ngao Mẫn Hành nhíu mày, nói:
- Không sai. Hạ Nhất Minh vừa đến còn chưa quen thân với ai mà Ngũ Hành Môn đã có hai vị Thần đạo cường giả. Bọn họ khẳng định sẽ tìm hắn gây sự. Chỉ cần bọn họ phát sinh xung đột, chúng ta sẽ có cơ hội.
Bạch Hổ lắc đầu, nói:
- Lão đệ. Ngao Mẫn Hành có Ngũ Hành Hoàn trong tay, chúng ta cũng không đánh lại.
- Chúng ta không đánh lại nhưng nếu trong tay chúng ta có một kiện thần khí thì sao?
Mã Dự trầm giọng nói.
Nguyên Quyên đôi mắt bừng sáng, nói:
- Có lý. Ngươi cũng tu luyện Hỏa chi đạo. Một thân tu vị đã đạt tới Ngụy thần cảnh. Nếu sử dụng Cửu Long Lô giao chiến cùng Ngao Mẫn Hành chưa chắc đã thua.
Mã Dự đôi mắt lóe lên vài tia kỳ dị, tựa hồ có thêm vài phần đắc ý, vài phần tham lam:
- Ngao Mẫn Hành càng bức bách Hạ Nhất Minh càng bị động. Chúng ta chỉ cần tới gần, chậm rãi lấy được tín nhiệm, cuối cùng hắn sẽ chủ động tìm tới chúng ta.
Cự hồ do dự một chút, nói:
- Ý nghĩ nhân loại các ngươi thật phức tạp. Bất quá ta không phản đối.
Mã Dự cười lớn vỗ về thân thể nó, nói:
- Hổ ca. Thể chất các ngươi hơn xa nhân loại chúng ta, các ngươi có thể chống lại thần khí còn chúng ta không được.
Trong tiếng cười của lão cũng chứa đầy vẻ bất đắc dĩ, nhân loại cùng Thần thú cho dùng cùng cảnh giới nhưng thua kém quá xa. Nếu không phải có thần binh lợi khí thậm chí thần khí, nhân loại không cách nào đối địch cùng Thần thú.
Nguyên Quyên trầm ngâm nói:
- Chuyện này có thể thành công?
Mã Dự sắc mặt ngưng lại, nói:
- Muốn để Ngao Mẫn Hành đối phó Hạ Nhất Minh, chúng ta phải châm lửa mới được.
Nguyên Quyên hai mắt phát sáng, nói:
- Phải làm thế nào?
- Chúng ta đem tin Hạ Nhất Minh hỏa thiêu Vạn thụ cốc truyền ra. Ta muốn Ngao Mẫn Hành rơi vào thế cưỡi hổ.
- Hay.
Nguyên Quyên nhẹ giọng khen. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Hống.
Bạch Hổ rống lên một tiếng, nói:
- Chỉ còn thời gian nửa năm. Chúng ta nhanh chóng tìm đám quái vật màu vàng thu thập xúc tu.
Mã Dự gật đầu, ba người sóng vai rời đi, chỉ chốc lát đã không còn tung tích. Từ đầu tới cuối, có hai chiếc xúc tu nhiễm độc trên đất nhưng không ai liếc mắt một cái, bởi bọn họ biết hai vật trân quý này đã bị phế bỏ hoàn toàn.