Vũ Thần

Chương 109 : Bảo mã lương câu

Ngày đăng: 23:37 19/04/20


Sau khi song phương chào hỏi, Hạ Vũ Đức đi thẳng vào vấn đề nói:

- Thành Chí, lệnh tôn Viên lão đệ gửi tín thư ta đã xem qua, hai nhà chúng ta đã hợp tác nhiều năm, hôm nay một nhà bị ngoại nhân khi dễ, lão phu cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.

Vẻ mặt Viên Thành Chí đang âm u, nghe thấy vậy nhất thời tiêu biến, trong ánh mắt hắn tràn đầy vẻ nửa mừng nửa lo. Hiển nhiên, là hắn không ngờ được Hạ lão gia tử lại có thể dễ dàng đáp ứng như vậy.

Thật ra trong lòng Hạ Vũ Đức cũng có chút cảm khái, nếu là ba năm trước, khi đó Hạ Nhất Minh chưa quật khởi, Hạ Thuyên Tín cũng chưa phục dụng kim đan mà tiến giai lên thập tầng cảnh giới, thì hôm nay Viên gia có đưa ra trọng lễ gấp đôi thế này hắn cũng chưa chắc đã dễ dàng ra tay trợ giúp.

Dù sao, đối phương có một người đạt tu vi thập tầng nội kình, cùng với người có cảnh giới tương đương giao thủ nếu sơ ý một chút là chỉ có con đường chết.

Mà Hạ gia còn cần khúc xương già của lão tọa trấn.

Thế nhưng, ba năm nay, Hạ gia cũng xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Giờ phút này trong gia tộc không những có ba người tu vi đạt tới thập tầng nội kình, lại có bảy khối kim đan để phục dụng, cho nên nếu Viên gia đã dâng lên vạn lượng hoàng kim và một thành lợi nhuận, Hạ Vũ Đức cũng đáp ứng.

Viên Thành Chí hít một hơi thật sâu, trong lòng hắn lúc này lại nhớ về lời nói của phụ thân hắn trước lúc để cho hắn ra đi. Viên gia và Hạ gia cách nhau rất xa, nhưng vẫn luôn giúp đỡ lẫn nhau, cho nên mới có khả năng chi viện nhất. Hôm nay nghĩ lại, ánh mắt của lão phụ thân quả là độc đáo a.

Ánh mắt của Viên Thành Chí có chút ươn ướt, hắn trầm giọng nói:

- Hạ bá bá, ân tình của người, Viên gia chúng ta vĩnh viễn không dám quên.

Viên gia bọn họ vì việc lần này mà đã phát tín thư cầu viện vô số nhà, bên trong Viên gia mặc dù không có cao thủ thập tầng nội kình tọa trấn, nhưng trong nhân mạch của bọn họ lại có giao tình với mấy gia tộc khác, các gia tộc này ít nhất thì cũng có một vị thập tầng nội kình tọa trấn. Nhưng sau khi phát tin thư cầu viện ra ngoài, đến bây giờ cũng không có gia tộc nào chính thức đáp ứng bọn họ.

Cho nên khi Hạ Vũ Đức đáp ứng cứu viện, tâm tình của hắn vô cùng kích động.

Hạ Vũ Đức mỉm cười, nói:

- Hiền chất không cần khách khí, ta thấy các ngươi lặn lội đường xa đã vô cùng mệt nhọc, không bằng ở lại đây một đêm, ngày mai ta cho Thuyên Tín cùng Nhất Thiên, Nhất Minh theo ngươi đến Kim Lâm quốc.

Viên Thành Chí vội vàng nói:

- Hạ bá, cứu người như cứu hỏa, nếu có thể chúng ta xin đi ngay bây giờ.

Hắn đột nhiên giật mình, nói:

- Hạ bá, người nói gì? Để cho Thuyên Tín huynh và nhị vị hiền chất cùng ta trở về?

Hạ Vũ Đức chậm rãi gật đầu một cái, nói:

- Không sai, có bọn họ đi cùng, hẳn là đủ rồi.

Thần sắc Viên Thành Chí không chút nào che dấu ảm đạm đi, bờ môi hơi run run, cuối cùng thở dài một tiếng, nói:

- Hạ bá, tiểu chất có một chuyện muốn nhờ, mong người đáp ứng.

- Ngươi nói.

Hạ Vũ Đức bất động thanh sắc hỏi.

Viên Thành Chí lôi kéo Viên Lễ Lăng đến bên cạnh, nói:
- Chúng ta đi thôi.

Viên Thành Chí đứng lên, nhẹ giọng nói:

- Chúng ta không sợ phiền toái, nhưng cũng không muốn gặp phiền toái.

Hạ Nhất Minh do dự một chút, hỏi:

- Viên thúc, bọn họ là mã tặc, vì sao lại không đến đánh cưới chúng ta?

Viên Thành Chí cười ngạo nghễ, nói:

- Đó là trong đám mã tặc khẳng định có một người có nhãn lực cao minh, bọn họ coi nhưng muốn đánh cướp thì cũng phải xem lại đối tượng.

Hạ Nhất Minh nhìn lại đoàn người của mình, trong lòng nhất thời sáng tỏ.

Bọn họ có bốn người chẳng những binh khí được để lộ liễu trên lưng ngựa, hơn nữa dù là Đại bá hay là Viên Thành Chí hay như cả Hạ Nhất Thiên, tối thiểu cũng đạt tới tu vi thất tầng nội kình.

Mỗi một cái nhìn, một động tác của bọn họ đều rất tự nhiên, và toát ra khí độ trầm ổn.

Hơn nữa, nhìn vào đoàn người mã tặc, mỗi một tay kỵ sĩ đều là những đại hán hung hãn, nhưng lại vẫn như trước không một hành động nào, cũng không hề toát ra một tia bối rối.

Nếu đối lại là Hạ Nhất Minh, chỉ sợ chưa chắc đã nhìn ra độ nông sâu của bọn họ mà động thủ.

Bốn người bọn họ thoáng sửa sang lại một chút, rồi dẫn ngựa đi về hướng đại lộ, đối với ba mươi tên mã tặc ngay cả khóe mắt cũng không buồn liếc nhìn.

Đi tới đại lộ, Hạ Nhất Minh nhảy lên lưng Hồng Lăng mã.

Con tuấn mã này tựa hồ hiểu được phải chuẩn bị lên đường, nó cất hai vó trước lên, phát ra tiếng hí vang trời.

Ngoài mấy chục thước, trong đám ba mươi tên mã tặc, có hai người vẫn một mực chú ý tới động tĩnh của bọn họ.

Đúng như Viên Thành Chí nói, đám mã tặc không thể nhìn thấu được thực lực của bọn họ, cho nên mới không dám coi thường vọng động.

Nhưng mà, lúc con Hồng Lăng mã cất lên tiếng hí, trong ba mươi người có hơn phân nửa liền quay đầu lại, bọn họ nhiều năm sống cùng với ngựa, vừa nghe thấy tiếng hí của con Hồng Lăng là biết đã gặp phải bảo mã.

Hồng Lăng mã cùng với những loại ngựa pha trộn khác ở cùng một chỗ thì sẽ không có bao nhiêu người nhìn ra, nhưng là khi nó cất tiếng hí lên, nhất thời đã thu hút toàn bộ mọi người.

- Đứng lại...

Một tiếng quát chói tai từ trong đám mã tặc truyền ra, một người có vóc dáng khôi ngô, trên gương mặt đại hán có một bộ râu quai nón, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào con Hồng Lăng, vẻ mặt vô cùng tham lam.

- Các hạ muốn gì?

Sắc mặt Viên Thành Chí hơi thay đổi, trong lòng hắn cực kỳ tức giận, hắn vì vội vàng quay về gia tộc nên không muốn gặp phiền phức, nhưng đám người này lại chẳng thức thời, thật sự là tự tìm tử lộ.

Bất quá, ánh mắt hắn liếc nhìn về phía con Hồng Lăng mã, trong lòng thầm than, nếu không biết lai lịch của đám người Hạ Nhất Minh, chỉ sợ ngay cả hắn cũng sẽ tìm cách chiếm con bảo mã này làm của riêng.