Vũ Thần

Chương 1100 : hứa hẹn

Ngày đăng: 23:50 19/04/20


Bao phủ bầu trời là tầng quang mang đỏ tươi như mặt trời hạ xuống, khiến người ta kinh tâm động phách.

Bất quá tầng quang mang màu đỏ đó có vô số làn khói dày đặc bay lên. Cả tòa thành vang lên vô số tiếng kêu rên. Khắp nơi là cảnh ngói vỡ đá vụn rơi xuống, nhà cửa đổ nát.

Trong đó tòa đại viện hào hoa phía sau núi bị phá hủy nghiêm trọng nhất.

Đại viện này là trọng địa của Hoắc gia, do Kiền Sơn Môn phụ trách. Công tượng Bồng Lai Tiên Đảo tốn biết bao trí tuệ và công sức, mất mấy năm trời mới kiến tạo được tòa trang viện hòa hoa xa xỉ tột cùng này. Lúc này đã bị lực lượng cường đại phá hủy hoàn toàn.

Các kiến trúc khác mặc dù cũng bị tổn hại nghiêm trọng nhưng không thể so sánh mức độ với toà đại viện. Giống như bị mấy trăm đầu quái vật khổng lồ chà đạp mười ngày mười đêm. Thực tìm không được nửa viên ngói lành lặn.

Hạ Nhất Minh đứng trên không trung, lẳng lặng nhìn xuống. Hai nắm đấm không biết từ khi nào đã xiết chặt . Trong lòng hắn dâng trào một cỗ lửa giận không nói thành lời.

Nộ hỏa kích phát từ thâm tâm khiến khí tức trên người hắn mang theo luồng sát ý hung ác cực điểm.

Cái mũi Bảo Trư khẽ động, cẩn trọng nói:

- Là Tát Ma Đức, ta ngửi thấy khí tức của hắn lưu lại.

Bạch Mã Lôi Điện tức giận nhìn nó. Chỉ cần không phải ngu ngốc, sau khi cảm nhận khí tức lưu lại cũng có thể biết được hung thủ là ai.

Hạ Nhất Minh đã biết hung thủ là ai bởi thế tâm trạng càng thêm phẫn nộ tới điên cuồng. Lời nói vừa rồi của Bảo Trư như đổ dầu vào lửa, khiến Hạ Nhất Minh càng thêm khổ sở.

Thân thể khẽ đông, chỉ nháy mắt Hạ Nhất Minh đã xuất hiện bên một đống đổ nát.

Tinh thần ý niệm nhanh chóng phát ra, sắc mặt của hắn càng trở nên xanh mét.

Mặc dù sớm có dự cảm, nhưng không cảm ứng được một người còn sống sót, trái tim hắn lại càng trầm xuống.

Tại lúc hắn cùng Tát Ma Đức rời đi, đại viện này tập trung toàn bộ cao tầng Kiền Sơn Môn, hai thế hệ Hoắc gia cũng trú ngụ tại đây. Thế nhưng giờ đã không còn một ai sống sót.

Nhìn đống hỗn độn trước mắt, Hạ Nhất Minh biết căn bản không có khả năng tìm được một thi thể nguyên vẹn ở nơi này.

Hít một hơi thật sâu, mùi lưu huỳnh cùng với mùi khói nồng nặc chút nữa khiến hắn ho khan. Lấy thực lực hiện tại không ngờ thân thể xuất hiện phản ứng này. Có lẽ nguyên nhân bởi tâm lý thay đổi quá nhanh khiến Hạ Nhất Minh không thể bình tĩnh đón nhận .

- Nơi này không có người chết, hoặc là rất ít người chết.

Tiếng Bách Linh Bát đột ngột vang lên.

Hạ Nhất Minh giật mình hoàn hồn, nói:

- Bách huynh, người nói cái gì?

- Nơi này rõ ràng không có dấu vết người chết.

- Làm sao ngươi biết?

Hạ Nhất Minh tâm tình nhất thời đại chấn, trầm giọng hỏi.

- Thi thể nhân loại cùng cát bụi đổ nát không giống nhau.

Bách Linh Bát chậm rãi nói. Tiếp đó gã im lặng, điệu bộ dường như không định nói tiếp.

Bất quá sau khi nghe hắn nói, tâm tình Hạ Nhất Minh có chút buông lỏng.

Ban đầu hắn lo sợ, toàn thể Hoắc gia gặp chuyện chẳng lành. Như vậy bản thân mình không còn mặt mũi nào đối diện Hoắc Đông Thành.

Nhiều Thần Đạo cường giả như vậy trên Bồng Lai Tiên Đảo, lại để một phương Tây thần long đại khai sát giới... Vô luận từ góc độ nào mà nói, hắn cũng không thể tha thứ cho sai lầm này.

Lời Bách Linh Bát đã làm hắn bớt lo lắng hơn.

Thở dài một hơi, Hạ Nhất Minh ngẩng đầu nhìn những gì còn sót lại sau hỏa hoạn. Giờ đã trở thành một đống đổ nát đầy khói đen bay lên.

Khuôn mặt vừa có chút buông lỏng lại dần trở lên căng thẳng.

- Hạ Thần Quân.

Từ bên dưới truyền đến một âm thanh không lớn.
- Ngươi không cần quá để ý. Cho dù đánh lén vẫn không thể chiến thắng Thần thú Ngụy thần cảnh cũng không tính là mất thể diện.

Bạch Mã Lôi Điện cũng phát ra một tiếng hí khẽ.

Hai đầu thần thú quả thực không hiểu Hạ Nhất Minh vì sao lại kích động cùng phẫn nộ như thế. Vì báo thù, thậm chí không tiếc tiêu hao tiên dịch luôn cẩn thận giữ gìn bấy lâu nay.

- Thể diện?

Hạ Nhất Minh ung dung cười. Hắn chậm rãi lắc đầu nói:

- Ta không ngại thể diện. Cho dù thua trong tay Tát Ma Đức cũng không liên quan tới thể diện.

Hư thần cảnh nhân loại bị Thần thú Ngụy thần cảnh đánh bại không có gì là lạ. Hai phương giao thủ, cho dù kẻ yếu không chiến mà chạy, cũng sẽ không có bất kỳ kẻ nào chỉ trích.

Biết rõ đánh không lại còn tiến lên chịu chết, không phải anh hùng mà là ngu ngốc.

Bảo Trư chớp động hai mắt, nghi hoặc nói:

- Ngươi đã không vì thể diện vậy tại sao lại kích động như thế?

Bạch Mã Lôi Điện đột nhiên hí dài một tiếng. Bảo Trư thoáng chút do dự nói:

- Phải chăng ngươi vì ước chiến nửa năm sau với Ngả Đức Văn?

Ngả Đức Văn trong tay cũng có thần khí. Hơn nữa rõ ràng thần khí trong tay hắn đã được phát huy uy lực đến cực điểm, tùy tâm sở dục. Mặc dù không khoa trương như Tát Ma Đức, nhưng tuyệt đối không thể khinh thường. Nếu Hạ Nhất Minh không nắm giữ được lĩnh vực, thì hy vọng thắng lợi cũng không quá lớn.

Hạ Nhất Minh vuốt nhẹ lớp lông trên đầu Bảo Trư nói:

- Ta còn chưa nghĩ đến chuyện của nửa năm sau. Bây giờ suy nghĩ duy nhất của ta chính là nhanh chóng nắm giữ lĩnh vực lực lượng, giết Tát Ma Đức, vì mọi người trên đảo báo thù.

Kiền Sơn thành cũng không tính là lớn, còn xa mới cùng với kinh thành, Động Thiên Phúc Địa, Linh Tiêu Bảo Điện mà so sánh. Nhưng tại tòa thành này có ít nhất hơn mười vạn người cư ngụ đông đúc.

Triển Hồng Đồ mặc dù đã hạ lệnh rút lui. Nhưng muốn trong khoảng thời gian ngắn ngủi nữa ngày di chuyển hơn mười vạn người ra ngoài thì hiển nhiên là si tâm vọng tưởng. Cho nên thần long vừa đến, chỉ một cái thổ tức cũng có thể sát hại rất nhiều người.

Mặc dù Hạ Nhất Minh không biết cụ thể con số thương vong. Nhưng nhìn thảm cảnh ấy, hắn biết cư dân bên ngoài thành đã vĩnh viễn bị tước đoạt tính mạng.

Ít nhất...mười vạn người. Là mười vạn tính mạng!

Trước đây Hạ Nhất Minh cùng Lôi điện đã từng đại khai sát giới tại Thần điện Tây phương bất quá khi đó hắn không có nhiều cảm xúc. Bởi đám giáo đồ kia ẩn nấp trong những tòa kiến trúc, ngay cả khi những kiến trúc này sụp đổ cũng ko xuất hiện huyết tích.

Nhưng so với Kiền Sơn thành quả thực là bất đồng. Máu huyết của mười vạn tính mạng trải khắp trong thành. Tai cũng nghe thấy, không phải vóc dáng tiều tụy cầu nguyện, mà là tiếng khóc thét vang vọng trời xanh. Làm cho người ta cảm giác được hai loại cảm thụ bất đồng từ hai thảm địa này.

Bảo Trư cẩn trọng nhìn Hạ Nhất Minh, đột nhiên nói:

- Ngươi cùng bọn họ không thân thích cũng không phải đồng hương. Hoắc gia cũng đã di tản hết. Tại sao muốn vì bọn họ báo thù?

Hạ Nhất Minh khẽ giật mình nói:

- Vì sao không nên vì bọn họ báo thù?

Bảo Trư ngang nhiên nói:

- Bởi vì chuyện này là do Thần thú làm .

- Thần thú thì có thể làm xằng làm bậy, coi mạng người như cỏ rác?

Thanh âm Hạ Nhất Minh đột nhiên chuyển thành nghiêm trọng quát lên.

Bảo Trư nghiêng cái đầu nhỏ, chăm chú tự hỏi một hồi lâu, cuối cùng cho hắn một đáp án mà Hạ Nhất Minh hoàn toàn không nghĩ đến:

- Đúng vậy, cường giả Thần đạo chỉ cần không xúc phạm tới thân nhân bằng hữu của Thần đạo cường giả là được. Như vậy giết nhiều người cũng không có vấn đề gì.