Vũ Thần
Chương 111 : Huynh đệ phản mục
Ngày đăng: 23:37 19/04/20
Kim Lâm Viên gia mặc dù không phải là một thế gia có truyền thừa ngàn năm, nhưng cũng là một gia tộc lâu đời.
Chỉ bất quá ở trong gia tộc vẫn không xuất hiện cao thủ cường đại nào, hơn nữa gia tộc lại nằm ở bên ngoài Trịnh Đồng quận. Cho nên nói về ảnh hưởng trong khu vực thì Viên gia còn không bằng Hạ gia ở Thái Thương huyện.
Nguyên nhân chính là vì vị trí địa lý của Viên gia, hơn nữa do trong gia tộc không đoàn kết cho nên trong gia tộc có rất nhiều chi, điều đáng tiếc ở đây chính là, những chi này lại không thể trợ giúp cho gia tộc chống đỡ lại sự uy hiếp của các cường giả.
Bên ngoài Trịnh Đồng quận, từ bên ngoài một tòa đại gia trang truyền đến tiếng võ ngựa chạy dồn dập.
Sau một lát, tám con tuấn mã đã chạy tới trước cửa đại trang viên, ở trong tám con tuấn mã này có một con thần tuấn đặc biệt.
Toàn thân con ngựa đỏ đậm, không có một chút tạp sắc nào, giấu như một quả táo đỏ vậy, người nào nhìn thấy cũng khen một tiếng hảo mã.
Đại môn của gia trang nhanh cóng được mở ra, có một vị lão bộc từ bên trong đi ra, cung kính nói:
- Đại lão gia, người đã trở về a.
Sắc mặt Viên Thành Chí hơi thay đổi, thân hình hắn khẽ động, hai chân đã chạm xuống đất, hắn lớn tiếng hỏi:
- Trong nhà đã xảy ra chuyện gì?
Lão bộc khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn về Hạ Thuyên Tín ở phía sau, về phần Nhất Thiên và Nhất Minh, đã bị lão nhân này bỏ qua.
Viên Thành Chí trầm giọng nói:
- Yên tâm, vị này chính là lão gia Hạ Thuyên Tín của Hạ gia ở Thái Thương huyện, có ngài ấy ở đây, cho dù là đích thân Phạm Thuật Hà tới cũng không thể làm gì.
Hắn nói những lời này như chém đinh chặt sắt, âm thanh hữu lực, oang oang truyền đi, dĩ nhiên nó kèm them một loại lực lượng chấn nhiếp nhân tâm.
Từ khi Phạm gia có chủ ý với Viên gia, Viên Thành Chí đã chịu rất nhiều áp lực. Cho nên lúc này mới có cơ hội bộc phát ra hơn nữa còn công bố cho mọi người biết, bây giờ Viên gia đã có tiền vốn để chống lại Hạ gia.
Sắc mặt của lão bộc quả nhiên trong nháy mắt đã sáng sủa hơn rất nhiều, ánh mắt nhìn về phía Hạ Thuyên Tín tràn đầy sự kính ngưỡng.
Đại gia chủ Phạm gia Phạm Luật Hà là tu luyện giả thập tầng nội kình, mà vị lão gia Hạ gia này có thể cùng với hắn chống lại, như vậy ít nhất cũng có cùng cấp bậc với hắn.
Đối mặt với một vị cao thủ như vậy, trong lòng lão nô bộc tự nhiên có chút kích động.
Thông tin Viên Thành Chí đã trở về nhà nhanh chóng truyền đi khắp trang viên, mà chủ yếu chính là hắn đã mời được một vị thập tầng tu luyện giả. Không nghi ngờ gì đây chính là một liều thuốc tốt nhất để kích phát tín tâm của mọi người trong gia trang.
Viên Thành Chí đi trước dẫn đường cho Hạ Thuyên Tín tới đại sảnh, ở đó đã sớm có người chờ bọn họ.
Một vị lão giả phúc hậu đứng ở bậc thang dẫn vào đại sảnh, vẻ mặt vô cùng mừng rỡ.
Vừa mới nhìn thấy bóng dáng đám người Hạ Thuyên Tín, lão giả lập tức đi nhanh ra đón. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Ha ha. Năm mươi năm trước, lão phu từng cùng với Hạ đại ca xông xáo ở Thiên La quốc suốt mười năm. Sau đó Hạ đại ca dừng chân lại ở Thái Thương huyện, còn lão phu cũng phải quay về gia tộc. Nghĩ không ra, từ biệt lúc đó đến bây giờ đã hơn bốn mươi năm.
Lão nhân cất tiếng cười to nói, sau đó thở hổn hển một lúc, lại nói tiếp:
- Nhiều năm không gặp, không biết bây giờ Hạ đại ca thế nào rồi?
Đám người Hạ Nhất Minh lập tức biết được, người này khẳng định là người có giao tình với lão gia tử hơn mười năm, chủ nhân của Viên gia hiện nay Viên Tắc Vũ.
Hạ Thuyên Tín vội vàng bước lên trước một bước, khom người chào, nói:
- Viên thúc phụ, gia phụ vẫn mạnh khỏe. Chỉ là người hết sức nhớ tới ngài.
Viên Tắc Vũ vội vàng đỡ hắn lên, nói:
Tâm tư của hai người đều đặt ở trong tu luyện, ở phương diện này có chút không rành lắm.
Hạ Nhất Thiên có thể phát hiện ra vấn đề trong đó, hơn nữa còn lựa chọn được phương thức diễn đạt, mà bọn họ cũng chỉ có thể làm hậu thuẫn cường đại cho hắn mà thôi.
Gương mặt Viên Tắc Úy khẽ hồng lên, nhưng người thanh niên ở đằng sau bỗng vọt lên, nói:
- Bọn ta đương nhiên tin tưởng lời tỷ phu nói, ngươi không cần phải dùng kế ly gián.
Hạ Nhất Thiên cười ha hả, không hề có nửa lời phản bác. Chỉ là khóe mắt hơi liếc nhìn thanh niên nọ một chút, ánh mắt mang đầy ý miệt thị tới cực điểm, cho dù là kẻ ngu ngốc cũng có thể nhận ra.
Người thanh niên kia nhất thời nổi trận lôi đình, hắn bước lên nói:
- Hạ Nhất Thiên tiên sinh, nghe nói lệnh tôn là người có tu vi thập tầng nội kình, ta quả thật không dám mạo phạm. Nhưng không biết các hạ có được bao nhiêu bản lĩnh chân truyền của lệnh tôn? Chẳng biết có chỉ giáo được một chút không?
Ánh mắt Hạ Nhất Thiên ngừng lại, một cỗ khí thế cường đại nhất thời bộc phát ra.
Thân hình hắn như điện, trong nháy mắt đã tới trước người thanh niên, cánh tay khẽ huy đông giống như tia chớp lóe lên.
- Ba.......
Liên tục bốn cái tát được thực hiện, gương mặt người thanh niên liền biến thành cái đầu heo. Hẳn mở miệng phun ra một búng máu ra, trong đó còn có vài chiếc răng.
Đến lúc này, người này mới kịp phản ứng, hai mắt hắn đỏ đậm lên muỗn liều mạng với Hạ Nhất Thiên, nhưng Hạ Nhất Thiên đã sớm quay trở lại chỗ ngồi, ánh mắt că bản không thèm nhìn hắn một chút.
Sắc mặt Viên Tắc Úy khẽ biến, kéo bả vai người trẻ tuổi, nói:
- Hảo công phu, quả nhiên hổ phụ không sinh khuyển tử. Công phu đại thiếu gia của Hạ gia chúng ta đã được lĩnh giáo.
Người trẻ tuổi nọ muốn nói gì đó, nhưng lại bị Viên Tắc Úy chặn lại, nhất thời có người từ đằng sau tiến lên dùng biện pháp cứng rắn lôi hắn lui ra để chữa thương.
Ánh mắt Viên Tắc Úy chớp động quang mang mãnh liệt, hắn thong thả nói:
- Nhị đệ, năm đó nếu không phải ngươi ăn nói khéo léo mê hoặc phụ thân. Người làm sao có thể truyền lại chức gia chủ cho ngươi. Hắc hắc, ngươi làm gia chủ, đại ca như ta đây đặt ở chỗ nào? Ngươi đeo cửa hàng của gia tộc giao cho ta, bất quá là không muốn cho người ta lên án ngươi đuổi tận giết tuyệt mà thôi.
Viên Tắc Vũ khẽ lắc đầu, thở dài nói:
- Đại ca. Phụ thân đem chức vị gia chủ truyền cho ta, không phải là vì lòng dạ ngươi hẹp hòi, mà sợ đem toàn bộ quyền lực giao cho ngươi sẽ khiến cho Viên gia ta suy bại.
Viên Tắc Úy đột nhiên cất tiếng cười to, nói:
- Nhị đệ, chuyện ngày xưa không cần nói nhiều, có hay không thì thế nào? Đã không còn quan trọng nữa rồi. Bây giờ ai có thể đạt được toàn bộ quyền lực của Viên gia, còn phải xem thực lực của bản thân a.
Dứt lời, hắn vung tay lên, mọi người ở vị trí thứ tịch đồng thời theo hắn rời đi.
Sắc mặt Viên Tắc Vũ cực kỳ âm trầm, hắn đột nhiên cao giọng nói:
- Viên Thì Úy, cho dù cuối cùng ngươi chiến thắng, chẳng lẽ ngươi dám cam đoan Phạm Thuật Hà sẽ trả lại Viên gia cho ngươi sao?
Cước bộ Viên Tắc Úy khẽ dừng lại, thanh ấm của hắn tràn đầy xót xa, phảng phất như trái tim đã hoàn toàn bị chết đi.
- Viên gia vốn là của ta, nếu như ta không chiếm được, vậy thì đừng ai mơ tưởng đến.