Vũ Thần
Chương 1137 : Năng lực bạn sinh
Ngày đăng: 23:50 19/04/20
Âm thanh quen thuộc tựa hồ trực tiếp vang lên trong đầu bảo trư.
Tiểu tử đang ngây dại khi vui đùa cùng mẫu thân, mặc dù lúc trước nghe được vài âm thanh quen thuộc, hơn vô thức nó muốn tìm hiểu lai lịch âm thanh này.
Nhưng khi nghe mẫu thân gọi trở lại, nói lập tức dứt bỏ ý nghĩ đó.
Bất quá lúc này âm thanh kia lần nữa xuất hiện khiến thân thể tiểu tử kia cứng ngắc.
Thân thể nó run lên càng lúc càng mãnh liệt, nước mắt chảy quanh.
Tròng mắt đẫm nước khiến nó không cách nào nhìn rõ gương mặt mẫu thân nữa.
Cảnh vật trước mắt nó mờ đi tựa hồ có thể tùy thời tiêu tán.
Bảo trư mở miệng như muốn hống lên.
Rốt cuộc những hình ảnh kia cũng dừng lại, bất quá theo sau lập tức tan biến.
Trong mảnh hư không mờ mịt, hai âm thanh đồng dạng vang lên khiến trong lòng bảo trư cảm thấy ấm áp.
- Ta tin tưởng chúng ta có thể thành công.
Đúng vậy. Chúng ta nhất định sẽ thành công.
Bảo trư miệng nói thầm, nó chậm rãi mở mắt. Một đạo lân quang ấn ký theo đó truyền vào...
*****
Bên ngoài Thú thần điện, Khâu Thần Nỗ cảm thấy nhàm chán, nhưng ánh mắt không nhịn được luôn nhìn về phía Bách Linh Bát.
Bất quá trong lòng lão vô cùng hâm mộ Hạ Nhất Minh.
Sau khi đám người Hạ Nhất Minh tiến vào Thú thần điện, đã hơn một ngày Bách Linh Bát vẫn lặng im đứng ngoài.
Khâu Thần Nỗ đã chú ý, từ đâu tới cuối Bách Linh Bát không cử động một chút, cho dù mi mắt cũng vậy.
Hơn nữa trên thân thể Bách Linh Bát không tản ra khí tức sinh mạng, bởi thế Khâu Thần Nỗ không khỏi hoài nghi, phải chăng người này đã chết?
Nhưng khi lão tiến tới bắt chuyện, vẫn nghe được từ miệng Bách Linh Bát những tiếng ậm ờ.
Điều này chứng tỏ gã chưa chết, ngược lại toàn bộ tinh thần đều đặt lên đám người Hạ Nhất Minh trong Thú thần điện. Về phần hai vị Thần đạo cường giả bên cạnh, căn bản Bách Linh Bát không đặt trong mắt.
Đối với điều này Khâu Thần Nỗ cảm thấy vô cùng đố kỵ cùng hâm mộ.
Vận khí tiểu gia hỏa Hạ Nhất Minh kia cũng thật sự quá tốt. Bên cạnh hắn không chỉ có hai đầu Thần thú, lại còn chí hữu như vậy. So sánh với hắn, lão còn kém quá xa.
Ho nhẹ một tiếng, Khâu Thần Nỗ tùy ý nói:
- Bách huynh. Sau khi bọn họ tới đó, ít nhất phải ba ngày mới có thể trở ra. Bấy luận thành công hay thất bại lúc đó mới thấy.
- Cần ba ngày sao?
- Năng lực của nhân loại cùng linh thú có thể trao đổi cho đối phương sử dụng.
Khâu mỉm cười, hãnh diện nói.
Bách Linh Bát trầm tư một lát, rốt cuộc nói:
- Năng lực này thật sự phi thường. Làm cách nào đám người Hạ Nhất Minh mới đạt được?
Vẻ hãnh diện trên mặt Khâu Thần Nỗ biến mất sạch sẽ, thay thế là sự xấu hổ.
Trong đầu lão thầm oán hận. Bách Linh Bát kia sao có thể không thông tình đạt lý tới vậy? Thật không biết Hạ Nhất Minh từ đâu tìm được bảo bối sống này?
Bất quá xem công tích gã từng đóng cửa thông đạo, bất luận thế nào Khâu Thần Nỗ cũng phải cấp cho gã thể diện.
Cười khổ một tiếng, Khâu Thần Nỗ chậm rãi lắc đầu nói:
- Bách huynh nói đùa. Đây là trường hợp đặc biệt hiếm gặp, cơ hồ ngàn năm mới xuất hiện một lần. Hạ huynh bọn họ mặc dù đều là Thần đạo cường giả nhưng...
Lão khẽ lắc đầu, nói:
- Chỉ cần bọn họ bạn sinh thành công đã là kỳ tích. Nếu muốn trông vào năng lực kia, thật sự không thể xảy ra.
Bách Linh Bát thu hồi ánh mắt, đối với lời này của Khâu Thần Nỗ như không nghe thấy. Bất quá lúc này gã không trở lại bộ dạng đầu gỗ mà nghiêng người vẻ lắng nghe.
Khâu Thần Nỗ bật cười nói:
- Bách huynh. Thú thần điện tràn ngập lực lượng Thú thần hồn phách. Không thể có âm thanh truyền ra, đương nhiên âm thanh của chúng ta cũng không thể truyền vào.
- Thật sự?
Bách Linh Bát vẻ không tin hỏi lại.
Khâu Thần Nỗ sắc mặt trầm xuống, sau khi tấn giai Thần đạo còn chưa ai có dũng khí nghi ngờ lời lão nói.
Lão hừ lạnh một tiếng, nói:
- Đương nhiên. Có Thú thần hồn phách tồn tại, không thể có bất cứ âm thanh nào.
Bách Linh Bát đưa ngón tay chỉ về phía cửa lớn đóng chặt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
- Các ngươi...nghe.
- Hống.
Âm thanh kinh thiên động địa giờ phút này vang vọng khắp nơi.