Vũ Thần

Chương 1163 : Suy đoán

Ngày đăng: 23:50 19/04/20


Hạ Nhất Minh chậm rãi gật đầu, đáp án này kỳ thật mọi người cũng không xa lạ.

Tu vi võ đạo cùng cảnh giới chính là hai điều quyết định tu luyện giả có thể kích phát uy lực cường đại cỡ nào.

Muốn phát huy cực hạn bản thân nhất định phải nắm giữ tu vi võ đạo tương xứng, thậm chí cảnh giới phải cao hơn một bậc.

Một vị Nhất đường thiên khống chế lực lượng cấp Tiên thiên nếu giao chiến cùng một vị Tiên thiên cường giả, chắc chắn sẽ giành thắng lợi.

Trái lại nếu một vị Tiên thiên cường giả đột nhiên nắm giữ thực lực Nhất đường thiên nhưng để hắn giao chiến với một vị Nhất đường thiên cường giả, khả năng chiến thắng rất nhỏ.

Đạo lý này chỉ cần tu luyện giả bình thường cũng biết, nhưng sau khi Ngao Mẫn Hành thận trọng nói ra chuyện này, mọi người vẫn nghiêm túc lắng nghe, thậm chí ngay cả âm thanh hô hấp cũng như không có.

Âm thanh Ngao Mẫn Hành không nhấn mạnh nhưng lão chậm rãi nói từng chữ, thần thái vô cùng ngưng trọng, rõ ràng nói hết tâm ý.

- Muốn kích phát lực lượng cường đại nhất thiếu một trong hai thứ này đều không được. Hơn nữa...

Đôi mắt Ngao Bác Duệ lóe lên tinh quang, nói:

- Nếu chênh lệch giữa hai điều này vượt quá một cấp, uy lực càng mạnh mẽ hơn.

Hạ Nhất Minh ánh mắt ngưng lại, hắn trầm giọng nói:

- Ngài nói người cảnh giới võ đạo người kia đã vượt qua Hư thần cảnh?

Ngao Mẫn Hành không chút do dự gật đầu, nói:

- Không sai. Thực lực người này chỉ là Hư thần cảnh nhưng cảnh giới võ đạo của hắn thâm sâu khôn lường. Bởi thế tuy thực lực người này chỉ là Hư thần cảnh nhưng có thế chống lại năm người các ngươi không rơi xuống hạ phong. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Hạ Nhất Minh khóe miệng xuất hiện vẻ tươi cười khổ não.

Thì ra đây mới là đáp án chân chính.

Cũng như hai kỳ thủ chém giết, theo lý mà nói số quân cờ giống nhau trận đấu dĩ nhiên ngang bằng. Bất quá số quân cờ giống nhau nhưng hai kỳ thủ thực lực chênh lệch một trời một vực, hiển nhiên chiến thắng sẽ nghiêng về một bên.

Hạ Nhất Minh hiểu đạo lý này, chỉ là hắn tuyệt đối không nghĩ ra bản thân rơi vào tình huống này.

- Không đúng.

Bảo trư đột nhiên hét lên:

- Tu vi người nọ cho dù đạt tới Ngụy thần cảnh cũng không thể có chuyện này.

- Bảo trư không thể vô lễ.
Nếu lực lượng hồn phách trộn lẫn chút tạp chất nào đó sẽ không thể tiến vào Linh phách thạch.

Nói cách khác sau khi Thần thú vẫn lạc, hồn phách bọn họ phải cam tâm tình nguyện bỏ qua trí nhớ mới có thể đưa lực lượng linh hồn vào Linh phách thạch.

Hết thảy đều là cam tâm tình nguyện, không thể miễn cưỡng cũng không thể lưu lại chút oán niệm.

Cũng bởi điều kiện ngặt nghèo này Đồ đằng nhất tộc truyền thừa mấy vạn năm cũng chỉ có hơn hai mươi đầu Thần thú ngưng kết Thú thần phách. Đương nhiên lực lượng cường đại này đã đủ ngạo thị thiên địa, cho dù Ngụy thần cảnh đỉnh phong như Ngao Mẫn Hành cũng không dám xâm nhập Đồ đằng nhất tộc khiêu khích.

Bảo trư miệng méo xệch có chút giận dỗi nói:

- Đây cũng không phải, kia cũng không phải. Mấy người các ngươi không phải cũng sống hơn năm ngàn năm sao?

Tất cả mọi người ngẩn ra, theo sau cùng nghĩ tới chuyện nào đó.

- Ngao huynh. Chúng ta chưa tới Ngoại hải Thần đảo bởi vậy không biết tình huống nơi đó.

Mã Dự thấp giọng nói:

- Ngươi nói nơi đó có thông đạo thông tới không gian khác?

Ngao Mẫn Hành khẽ lắc đầu, đôi mắt lão ánh lên vẻ mờ mịt, vô thức nói:

- Muốn mở thông đạo không gian năm đó chúng ta tập hợp tất cả lực lượng Thần đạo trong thiên hạ. Chân thần cảnh trong truyền thuyết mặc dù cường đại nhưng không thể chống lại tất cả Thần đạo cường giả trong thiên hạ. Huống hồ năm ngàn năm trước Thần đạo cường giả cường thịnh không phải khôi phục như lúc này.

Ngao Mẫn Hành vừa dứt lời, một đạo âm thanh như sấm động vang lên:

- Các ngươi không nên đoán lung tung. Người kia gây rối Đông Tây chi chiến, bởi thế đã bị ta đánh trọng thương, trong thời gian ngắn không thể xuất hiện. Về phần trên Thần đảo có thông đạo? Hừ. Trí tưởng tượng của các ngươi thật phong phú.

Âm thanh này trầm bổng lúc gần lúc xa, chậm rãi biến mất trong hải vực mênh mông. Mọi người nhất thời nhìn nhau cười khổ không thôi.

Trên chiếc thuyền lớn phía xa, Lô Khắc ánh mắt âm trầm nhìn một phương. Thiên địa lực lượng dao động khiến lão kinh hãi.

Bất quá chính thức khiến lão chấn động chính là âm thanh vừa truyền tới. Lão không xa lạ âm thanh này, một âm thanh vang lên suốt năm trăm năm chỉ e đến chết lão cũng không thể quên.

Chỉ là sau khi nghe nội dung âm thanh này mang tới, trong lòng lão trầm hẳn.

Trên boong thuyền trầm ngâm hồi lâu, Lô Khắc quay người phân phó vài tiếng. Theo sau thân thể nhoáng lên rời thuyền tiềm hành tiến về phương nào đó.