Vũ Thần

Chương 1167 : Địa hình thay đổi

Ngày đăng: 23:50 19/04/20


Sơn động trong đáy biển vô cùng bí ẩn, cho dù đã tới một lần nhưng Hạ Nhất Minh vẫn như trước không thể tìm ra nó.

Bởi bọn họ theo phương hướng tìm tới đây mà không phải di chuyển bằng Truyền tống trận. Ngọn núi dưới đáy biển này vô cùng to lớn, khó tìm nơi tiến vào lúc trước. Bất quá cũng may bên cạnh Hạ Nhất Minh còn có người như Bách Linh Bát. Gã đặt Định vị khí trong sơn động, hơn nữa không ngừng phát ra tin tức chỉ bản thân gã tiếp thu. Bởi thế được Bách Linh Bát dẫn đường, bọn họ mất mấy canh giờ đã đi qua phân nửa ngọn núi, tới nơi lúc trước đã tiến vào.

Nhìn Bách Linh Bát vén đám rong rêu che khuất huyệt động, đôi mắt Hạ Nhất Minh mơ hồ phát sáng.

Ý niệm hắn mau chóng phóng thích, theo đó chậm rãi gật đầu.

Trong phạm vi hắn thăm dò, huyệt động không tồn tại nhân loại hoặc sinh mệnh cường đại khác. Đương nhiên trong huyệt động có vài khí tức sinh mạng nhỏ bé cơ hồ không cần quan tâm. Ngẩng đầu bước vào, mọi người đã rất nhanh tiến vào đại sảnh.

Nhìn cảnh quen thuộc này đám người Hạ Nhất Minh đôi mắt ánh lên vẻ mong chờ. Giống như đôi mắt bọn họ ấn giấu ngọn lựa đang bùng cháy.

Bảo trư hừ vài tiếng, nói:

- Ngũ Hành Môn thật ngu ngốc, Nơi quan trọng như vậy lại không phái người canh gác. Hắc hắc. Nếu chúng ta phát hiện nơi này, nhất định sẽ phái một vị Thần đạo cường giả thủ hộ.

Hạ Nhất Minh giật mình, trầm ngâm một chút nói:

- Bảo trư. Nếu Hạ gia trang phát hiện bảo tàng này, ta cũng sẽ không để người canh giữ.

Bảo trư sửng sốt, đôi mắt đầy vẻ hoài nghi.

Ánh mắt Hạ Nhất Minh không ngừng chuyển động, đồng thời hắn thấp giọng nói:

- Hoàn cảnh nời này khá kỳ lạ. Cả ngọn núi ẩn nặc dưới đáy biển, đối với người không biết mà nói, chính là sự che giấu tốt nhất.

Hắn nói tới đây dừng một chút, cười nói:

- Nếu chúng ta không biết tồn tại ngọn núi ở nơi này, cho dù bay qua cũng không dừng lại xem xét. Bởi thế không ai thủ hô nơi này mới là tốt nhất.

Bảo trư nghiêng đầu như tự hỏi.

Hạ Nhất Minh nói quả thật có đạo lý. Địa hình kỳ dị như vậy, khả năng bị phát hiện là rất thấp. Hơn nữa nếu thật sự phái một vị Thần đảo cường giả trấn giữ nơi này, thời gian buồn chán dạo quanh, khả năng gặp một đầu Thần thú hay nhân loại là rất lớn.

Chớp mắt, bảo trư không phục nói:

- Không phái người thủ hộ nơi này. Nếu bị Thần thú trong biển phát hiện, khi đó sẽ ra sao?

Hạ Nhất Minh bật cười, nói:
Hạ Nhất Minh sắc mặt khẽ biến, nói:

- Bách huynh. Đây là thứ gì?

- Ta mô phỏng lại trước đây.

Bách Linh Bát bình tĩnh nói:

- Ta dựng lại nguyên trạng ngọn núi này.

Bảo trư đột nhiên kêu lớn:

- Ta hiểu rồi. Nơi này vốn là hòn đảo nhỏ.

Bách Linh Bát chậm rãi gật đầu, nói:

- Đỉnh núi này vốn xuất hiện trên mặt nước, nhưng bị một người chém đứt.

Gã dừng một chút nói:

- Bức vách này cũng như vật chất xung quanh. Bởi thế Thần lực chặt đứt cả ngọn núi khẳng định có thể phá vỡ bức vách này.

Hạ Nhất Minh không khỏi hít vào một ngụm lãnh khí.

Những vị Hư thần cảnh cường giả bọn họ muốn tạo ra chút thương tổn nhưng bức vách không hề suy chuyển. Không ngờ người kia một kích trực tiếp chém cả ngọn núi thành hai nửa. Cùng là Thần đạo cảnh giới, chênh lệch không ngờ khó tin tới vậy.

Thở dài một hơi, Hạ Nhất Minh trầm giọng nói:

- Ngũ Hành Lão tổ quả không hổ danh Chân thần cảnh cường giả. Uy lực không phải chúng ta có thể tưởng tượng.

Bảo trư cùng Lôi điện đồng thời trầm xuống. Bọn họ mặc dù không cuồng vọng tới độ cho rằng bản thân vô địch thiên hạ nhưng ít nhiều cung có vài phần hăng hái, thiếu niên đắc chí.

Bất quá trong một tháng vừa rồi, đầu tiên gặp một người đeo mặt nạ tu vi Hư thần cảnh áp chế hoàn toàn, lúc này được chứng kiến Ngũ Hành Lão tổ cường đại tới khó hình dung. Trong lòng bọn họ thật sự dao động.

Khoảng cách tới xưng hào Vô địch thiên hạ còn quá xa.