Vũ Thần

Chương 1173 : Tiểu bài tử

Ngày đăng: 23:51 19/04/20


Một trận cuồng phong thổi qua đảo nhỏ, âm thanh ẩn chứa rung động khiến kẻ khác khó tin.

Bảo trư há hốc miệng, mặc dù nó chứng kiến không ít thiên địa chi uy nhưng rung động không cách nào so với lần này.

- Không sai. Uy lực rất mạnh.

Bách Linh Bát chậm rãi gật đầu như căn bản không nhìn ra Hạ Nhất Minh vừa sai lầm.

- Ngươi hẳn có thể giao chiến với người kia.

Khuôn mặt Hạ Nhất Minh khẽ nhăn nhúm, hắn rất muốn nói với Bách Linh Bát, vừa rồi chỉ là việc ngoài ý muốn. Hắn chỉ thử dung hợp tam hệ Lĩnh vực, hoàn toàn không muốn phóng thích chúng.

Bất quá sau khi nhìn vẻ mặt nghiêm trang của Bách Linh Bát, Hạ Nhất Minh nhất thời mất hứng thú giải thích.

Bất quá trong lòng hắn đã hạ quyết tâm, sẽ có lúc hắn chính thức ngưng tụ Ngũ hành lĩnh vực, để Bách Linh Bát chứng kiến uy lực thật sự.

Bảo trư chớp chớp mắt, đột ngột kêu lên:

- Chiến kỹ này rất được. So với Khai Sơn Tam Thập Lục Thức uy lực hơn nhiều.

Hạ Nhất Minh khẽ giật mình, đảo mắt một vòng.

Lúc này trên không trung cùng mặt biển, dư chấn của thiên địa chi uy đã hoàn toàn biến mất. Trong lòng khẽ động, ánh mắt hiện lên quang mang khác thường.

Mặc dù thử nghiệm dung hợp tam hệ Lĩnh vực không thành công nhưng thu hoạch ngoài ý không nhỏ. Nếu có thể lấy kinh nghiệm thất bại này, tạo thành chiến kỹ mới, chỉ e Ngụy thần cảnh cường giả khác sẽ đau đầu.

Lôi điện hí nhẹ một tiếng, chiếc sừng trên đầu sáng lên, Phích Lịch Thiên lập tức xoáy tròn trước mặt Hạ Nhất Minh.

Cảm nhận tâm ý Lôi điện, Hạ Nhất Minh chần chư một chút, rốt cuộc chậm rãi lắc đầu, nói:

- Nơi này không được.

Lôi điện nghiêng đầu, đôi mắt ánh lên quang mang nghi hoặc.

Hạ Nhất Minh cười khổ một tiếng, nói:

- Tam hệ Lĩnh vực bạo liệt đã vô cùng cường đại. Nếu dùng Phích Lịch Thiên e rằng hòn đảo này không thể chống đỡ.

Ánh mắt Lôi điện lúc này như hiểu ra, nó khẽ lắc đầu Phích Lịch Thiên lập tức biến mất. Ba năm khổ tu đối với bạch mã không chút uổng phí.

Nó đã sơ bộ nắm giữ lực lượng lôi điện cường đại trong Phích Lịch Thiên. Hơn nữa đã liên lạc được chủ phách phần khí, thậm chí ngay cả Lôi điện lĩnh vực cũng đã ngưng xuất. Thành tích này Hạ Nhất Minh không lấy làm lạ.
Tiểu tử bảo trư lầm bầm vài câu rốt cuộc cung buông tha quyết định này.

Đánh bại cùng liệp sát một đầu Thần thú muốn bỏ chạy hoàn toàn là hai việc khác nhau. Cho dù bản lĩnh bảo trư lớn hơn cũng đành bất lực. Thu liễm tinh thần, Hạ Nhất Minh lần nữa tập trung ý niệm dung nhập tiểu bài tử.

Bất quá lần này hắn không xem xét quá trình đoán tạo thần khí mà chuyển qua quá trình luyện chế đan dược.

Những hình ảnh luyện đan xem đi xét lại cũng chỉ giới thiệu phương pháp luyện chế một loại đan dược. Càng khiến Hạ Nhất Minh cảm thấy quỷ dị hơn chính là quá trình luyện chế phải tiến hành trong phạm vi lĩnh vực.

Nói cách khác luyện đan sư phải có thực lực Ngụy thần cảnh, hoặc nắm giữ Lĩnh vực thần khí. Trong lòng Hạ Nhất Minh không khỏi đại chấn.

Mặc dù hắn không biết đan dược luyện ra có tác dụng gì nhưng hắn có thể khẳng định.

Sau khi dùng Tiên dịch thần dược, lại sử dụng phương pháp luyện đan thần kỳ như vậy, mặc dù không thể khiến Tiên dịch thần dược phát huy hiệu quả cao hơn nhưng tuyệt đối không kém quá nhiều.

Hạ Nhất Minh chậm rãi bình ổn tâm trạng, chỉ giây lát đã ghi nhớ hoàn toàn phương pháp luyện chế đan dược kia. Bất quá khiến hắn cảm bất đắc dĩ chính là tài liệu luyện chế hắn không nhận ra.

Đám dược vật phụ trợ còn lại đều là thiên tài địa bảo trân quý. So với Trú nhan đan khi trước còn trân quý hơn vài phần.

Bất quá vô luận thiên tài địa bảo gì cũng không có khả năng làm khó Thần đạo cường giả.

Trầm ngâm hồi lâu, Hạ Nhất Minh có quyết định. Hắn đứng lên, uốn người nói:

- Bách huynh. Chúng ta rời đại lục đã lâu, cũng nên trở lại thôi.

Đôi mắt Bách Linh Bát sáng rực, theo sau không chút do dự gật đầu. Trừ đầu tới cuối gã không hỏi qua một lần. Nếu đã có ý định trở lại, tại sao còn phí công đào một động phủ?

Hạ Nhất Minh ôm bảo trư, cưỡi Lôi điện cùng Bách Linh Bát hăng hái trở về đại lục phương Đông.

Lúc này trong lòng hắn tràn ngập tự tin.

Đây là sự tự tin chỉ Ngụy thần cảnh mới có.

Trong đầu hắn suy nghĩ.

Người đeo mặt nạ, ta tới đây...