Vũ Thần

Chương 1255 : Di chúc

Ngày đăng: 23:52 19/04/20


Âm thánh sóng biển liên tục đánh lên bờ truyền vào trong tai, những tiếng rì rào vui tai của chúng không khỏi khiến cho người ta cảm thấy thoải mái.

Đám người Hạ Nhất Minh ngừng lại ở chỗ này, đưa ánh mắt nhìn về phía xa, sắc mặt Hạ Nhất Minh mơ hồ ngưng trọng và do dự.

Bảo Trư đưa cái mũi của mình lên cọ cọ vào mặt hắn nói:

- Ngươi định làm sao bây giờ? Muốn đi diệt Thần Điện và Hắc Ám Hội Nghị sao?

Hạ Nhất Minh hơi tức giận đẩy tiểu tử kia ra, nói:

- Ngươi không nghe Lô Khắc từng nói qua sao? Cách Lâm Đốn cùng Ngả Đức Văn đều là tân thần đạo của Thần Điện và Hắc Ám Hội Nghị. Bây giờ bọn chúng còn đang ở trên Thần Chi Đảo, nếu như ta diệt hai địa phương này thì ngươi cho rằng bọn họ sẽ bỏ qua sao?

Bảo Trư hơi nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói:

- Chỉ là hai thần đạo cường giả mới tấn giai mà thôi, chúng ta không sợ.

Hạ Nhất Minh cười khổ một tiếng, nói:

- Chúng ta đương nhiên không sợ, nhưng Hạ gia trang sợ.

Hạ gia trang hôm nay đã có quy mô không nhỏ, hơn nữa có thể khẳng định là Hạ gia trang đời thứ ba đến khi thành gia sẽ làm cho gia tộc càng được kéo dài về sau. Đến lúc đó Hạ gia trang chính thức bước vào mô hình của một thế gia chân chính.

Nhưng Hạ gia đệ tử càng nhiều, hơn nữa phân tán khắp nơi thì việc bảo vệ lại càng khó khăn.

Nếu như bị hai vị thần đạo cường giả nhìn chằm chằm vào, Hạ Nhất Minh có thể cam đoan bản thân cho dù có ba đầu sáu tay cũng không thể thủ hộ cho toàn bộ Hạ gia đệ tử.

Bảo Trư hơi nghiêng đầu, đột nhiên hai mắt sáng rực lên nói:

- Bọn họ bây giờ không phải đang trên Thần Chi Đảo sao? Chúng ta tới đó đem những mối tai họa này giải quyết đi là được rồi.

Ánh mắt Hạ Nhất Minh sáng lên, đệ nghị của Bảo Trư muốn nói không làm hắn động tâm chính là gạt người.

Ở trên Thần Chi Đảo không chỉ có hai vị thần đạo cường giả, hơn nữa có thể khẳng định còn có người đeo mặt nạ làm cho Hạ Nhất Minh tương đối kiêng kỵ.

Người đeo mặt nạ này luôn mang tới cho Hạ Nhất Minh cảm giác nguy hiểm hơn xa hai vị thần đạo cường giả, thậm chí ngay cả khi Lý Áo Ba Đặc cùng Lô Khắc liên thủ cũng không có khả năng làm cho hắn có cảm thấy như vậy.

Nếu như người đeo mặt nạ đó rời khỏi Thần Chi Đảo tới đây thì với thực lực của Hạ Nhất Minh hiện nay và thần khí trong người còn có thể nắm chắc khả năng lưu hắn lại.

Nhưng mà muốn để cho Hạ Nhất Minh tiến lên Thần Chi Đảo - Hang ổ của người đeo mặt nạ kia thì hắn còn không muốn thử.

Có lẽ, ngày nào đó hắn thành tự Chân Thần cảnh thì sẽ tới nơi trong truyền thuyết đó nhìn một lần, còn bây giờ thì vẫn chưa thể được.
Gương mặt Tây Đức Ni hơi co quắp lại, nói:

- Ngươi là do bọn họ giết?

Lô Khắc gật đầu nói:

- Tây Đức Ni, ta lúc này muốn quay trở về là muốn nhờ ngươi làm giúp ta một việc.

- Ngươi nói đi.

- Ta muốn ngươi chuyển cáo cho Thần Điện và Hắc Ám Hội Nghị là không cần phải báo thù cho ta và Lý Áo Ba Đặc.

Ánh mắt Tây Đức Ni xuất hiện một tia hoảng sợ nói:

- Lý Áo Ba Đặc cũng chết rồi sao?

- Đúng vậy. - Trên mặt Lô Khắc hiện ra một nụ cười khổ nói:

- Hạ Nhất Minh đã nắm giữ được Thế Giới chi lực, chúng ta đã không còn là đối thủ của hắn nữa.

Hai mắt Tây Đức Ni trợn tròn lên, hắn hít sâu một hơi khí lạnh, trong lòng xuất hiện sóng gió ngập trời. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Nếu nói như lúc đầu Tây Đức Ni còn có ý định báo thù cho Lô Khắc thì sau khi nghe thấy điều này toàn bộ hùng tâm của hắn chợt tan thành mây khói.

- Lô Khắc, ngươi thật sự có thể khẳng định điều này? - Tây Đức Ni trầm giọng nói:

- Hạ Nhất Minh tấn giai thần đạo mới được mấy năm, hắn làm sao có thể nắm giữ Thế Giới lực lượng?

- Ta có thể khẳng định điều này, nếu không có Thế Giới lực thì ta với Lý Áo Ba Đặc làm sao có thể bị hắn giết được. - Lô Khắc bình tĩnh nói.

Tây Đức Ni nhắm hai mắt lại, nửa ngày sau hắn mới tuyệt vọng thở dài một hơi.

- Lô Khắc, ta biết rồi, ngươi yên tâm đi.

Thân hình hư ảo của Lô Khắc càng ngày càng trở nên ảm đạm, sau khi hắn nghe thấy lời hứa hẹn của Tây Đức Ni, Lô Khắc cuối cùng đã mãn nguyện, hắn một lần nữa háo thành làn khói nhẹ bay lên cao rồi tán biến giữa không trung.