Vũ Thần

Chương 1279 : Siêu cấp huyết trận

Ngày đăng: 23:52 19/04/20


Trên biển, sóng biển không ngừng nổi lên, nhìn về phía xa thì biển và chân trời giao với nhau tạo thành một đường chỉ cắp ngang mặt biển.

Nơi đó tựa như chỉ trong nháy mắt có thể bay tới, lại giống như rất xa, phảng phất không thể nào chạy tới được.

Thiên địa quả nhiên là vô cùng ảo diệu, làm cho ai cũng muốn tìm hiểu.

Nhưng mà, đám người Hạ Nhất Minh lại không rảnh chú ý tới những điều đó, dưới sự dẫn dắt của người mặc áo choàng, bọn họ nhanh chóng bay về phía ngoại hải.

Ngoại hải rộng lớn hơn xa sự tưởng tượng của kẻ khác, nhưng mà người mặc áo choàng tựa hồ rất quen thuộc nơi đây, sau khi hắn nhận biết được phương hướng chính xác thì cứ vậy phi hành về phía đó. Sau khi rời khỏi nội hải, Hạ Nhất Minh mơ hồ cảm giác được ở khu vực biển phía xa xuất hiện khí âm hàn nồng nặc vô cùng.

Đương nhiên, bởi vì khoảng cách còn rất xa cho nên hắn cũng chỉ cảm thấy tương đối mơ hồ. Đây là do hắn đã tiếp xúc và nắm giữ được một chút Thế Giới lực lượng cho nên mới cảm thấy được. Nếu không thì âm hàn khí này có nồng đậm gấp bội hắn cũng đừng mơ tưởng có thể cảm giác được.

Dù sao, khoảng cách từ nội hải tới ngoại hải còn rất xa, so với khoảng cách từ phương Đông tới phương Tây còn lớn hơn nhiều.

Hạ Nhất Minh thông qua Thế Giới lực có thể cảm nhận được Thiên Đường Địa Ngục xảy ra dị biến, nhưng hắn lại không cách nào cảm ứng được có chuyện xảy ra ngoài ngoại hải.

Về phần Bảo Trư và Bạch Mã Lôi Điện thì cũng không có bất cứ cảm giác gì, bởi vì bọn nó cũng không nắm giữ được Thế Giới lực, ngoại trừ việc thông qua Hạ Nhất Minh cảm ứng được một ít nguy cơ mờ mịt thì không biết gì hết.

Chúng nó đều là hai đầu thần thú to gan lớn mật, mặc dù biết rõ chuyến đi này là tới Thần Chi Dảo, nhưng cũng không hề cảm thấy sợ hãi, ngược lại trong lòng còn tràn ngập hưng phấn.

Bất quá, mấy ngày sau khi càng gần tiến tới Thần Chi Đảo thì không khí lại càng thay đổi.

Từ phía chân trời đằng xa, một vùng tường ánh sáng màu đỏ bao trùm phương viên trăm dặm vào bên trong. Ở bên trong vùng huyết quang này không ngừng có Quang Minh, Hắc Ám lực lượng ba động.

Bất quá, điều chính thức làm cho người ta phải úy kỵ không phải là Quang Minh và Hắc Ám lực, mà chính là những tia huyết sắc đang nhộn nhạo ở xung quanh.

Màn huyết quang này ở giữa không trung tạo thành một cái lồng bao trùm cả trăm dặm, màu đỏ tươi từ trên đó phát ra làm cho người ta cảm thấy hoa mắt, chóng mặt. Phía dưới mặt biển có vô số các sinh vật hải dương đang từ khắp mọi nơi đổ về, bọn chúng giống như một đám cảm tử quân, không một chút phàn nàn tiến thẳng vào trong màn huyết quang.
Về phần số còn lại thì sau khi sửng sốt một chút lập tức xoay người liều mạng bỏ chạy.

Chúng nó mặc dù chưa có thần trí, nhưng bản năng của bọn chúng lại biến phía trong màn huyết quang kia là nơi cực kỳ nguy hiểm. Bất quá do một loại lực lượng nào đấy hấp dẫn, chúng nó không thể phản kháng lại cho nên mới vô thức bơi tới nơi này.

Tuy nhiên, lúc này do bị âm ba công kích do Bảo Trư thi triển làm cho chấn động, trong lúc nhất thời bọn chúng đã tỉnh táo lại một vài phần.

Bị âm ba lực lượng công kích mà còn có thể bảo trì thanh tỉnh thì khẳng định không phải là những loài yếu kém. Chúng thừa dịp âm ba lực lượng đang công kích màn huyết quang, làm cho lực hấp dẫn ở trong đó biến mất mà liều mình bỏ chạy. Ánh mắt Hạ Nhất Minh nhất thời xuất hiện một tia vui mừng lẫn sợ hãi, không ngờ một tiếng long ngâm của Bảo Trư lại có uy lực cường đại như vậy.

Người trên Thần Chi Đảo muốn có được một lượng lớn Linh Hồn lực lượng, cho nên hắn mới bày ra loại đại trận tràn ngập lực lượng thần bí.

Đại trận này có tác dụng vô cùng ky diệu, năng lực lớn nhất của nó là có thể hấp dẫn những sinh vật đang ở xa tự động chạy về phía trận pháp.

Chỉ cần không ngừng giết chết những sinh vật đó, lấy huyết nhục và linh hồn lực lượng của chúng là có thể khiến cho thực lực của người đó chậm rãi khôi phục. Mặc dù quá trình này không thể xảy ra nhanh, nhưng chỉ cần kiên trì làm là sẽ có lúc khôi phục được toàn bộ lực lượng.

Mà tiếng long ngâm của Bảo Trư chẳng khác nào kẻ đang ngủ mà bị dội nước vào mặt, làm cho đại lượng sinh vật tỉnh dậy bỏ chạy. Khiến cho người đó không thể tiếp tục có thêm huyết nhục và linh hồn để điều dưỡng, vì vậy đại trận này của hắn đã hoàn toàn mất đi tác dụng.

Quay về phía Bảo Trư, Hạ Nhất Minh giơ ngón cái lên tán thưởng:

- Tiểu tử kia, làm rất tốt, tiếp tục thi triển đi.

Mặc dù lúc này hình thể của Bảo Trư lớn hơn Hạ Nhất Minh rất nhiều, nhưng hắn theo thói quen vẫn gọi Bảo Trư là "tiểu tử kia". Bảo Trư nghe thấy Hạ Nhất Minh khen ngợi, nó hưng phấn lên há to miệng tựa hồ muốn tiếp tục tiến hành công kích bằng âm ba lực lượng nữa.