Vũ Thần

Chương 147 : Thủy Huyễn Cận

Ngày đăng: 23:37 19/04/20


Hạ Nhất Minh sau khi tiến vào tiên thiên cảnh giới tổng cộng đã gặp được nhị vị tiên thiên cường giả, mà vị trước mắt này không nghi ngờ gì chính là vị thứ ba.

Khi hắn chậm rãi ngồi xuống trong lương đình, không khỏi hơi ngẩn người ra một chút.

Vô luận là Đình Thế Quang của Hỏa Ồ quốc, hay là Huyết Đồ Phu Lữ Tân Văn của Kim Lâm quốc đều là người có tướng mạo đường hoàng. Thế nhưng, vị hộ quốc đại sư của Thiên La quốc này có khuôn mặt khiến cho người ta cảm thấy tức cười.

Kỳ thật, vị Thủy Huyễn Cận Đại Sư này có khuôn mặt tương đối đầy đặn, đôi mắt lấp lánh hữu thần. Nhưng mà, hắn lại có một cặp lỗ tai vô cùng lớn, giống như đôi tai tượng phật vậy.

Bất quá cũng chỉ ngẩn ra một chút mà thôi, Hạ Nhất Minh lập tức thu liễm lại tâm hành lễ thật sâu, nói:

- Ra mắt Thủy huynh.

Sau khi gặp qua được hai người Đinh Thế Quang và Lữ Tân Văn, hắn biết trong lúc tiên thiên cường giả gặp gỡ cũng không lấy thân phận, tuổi tác để so sánh, mà là đều dựa vào thực lực nói chuyện.

Nếu đã đặt chân vào tiên thiên cảnh giới, như vậy có thể cùng lấy thân phận ngang hàng để nói chuyện.

Thủy Huyễn Cận đứng lên, nhìn chăm chú Hạ Nhất Minh một lúc, đột nhiên thở dài, nói:

- Hạ huynh thật sự là còn trẻ tuổi.

Hạ Nhất Minh nghe thấy được tiếng thở dài có bao hàm sự cảm khái, hắn kinh ngạc ngẩng đầu, chăm chú nhìn vài lần, sắc mặt không do dự mà hơi biến hóa.

Thủy Huyễn Cận kinh ngạc, hỏi:

- Hạ huynh lại có thể nhìn ra sao?

Hạ Nhất Minh chần chờ một chút, lắc đầu nói:

- Ta cũng không nhìn rõ, Thủy huynh không cần lo lắng nhiều.

Hắn nói ra những lời này, cũng không khỏi có chút nghĩ một đằng nói một nẻo. Kỳ thật, khi hắn cẩn thận quan sát, đã phát hiện ra sức sống của Thủy Huyễn Cận bây giờ tựa hồ đang có chút mất dần đi.

Khi hắn gặp qua hai tiên thiên cường giả nọ, Hạ Nhất Minh đều cảm thấy sinh cơ bừng bừng, có loại cảm giác giống như trong mùa xuân vạn vật đang sinh trưởng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Hắn biết, đây là vì sức sống của tiên thiên cườmg giả rất cường đại nên mới toát ra khí thế như vậy, cũng chỉ có cao thủ cùng giai mới có thể cảm ứng được rõ ràng.

Tuy nhiên, trên người Thủy Huyễn Cận thì sinh cơ lại đang dần dần mất đi, như mùa xuân đã qua, mùa hè cũng đã qua, mà mùa thu lá rụng, mùa đông rét buốt đang đến.

Thủy Huyễn Cận cười sang sáng, nói:

- Hạ huynh, nhãn lực của huynh tốt như thế, quả thật đã vượt ra ngoài dự liệu của ta. Bất quá, ngươi cũng không cần gíấu diếm, lão phu năm nay đã hơn hai trăm tuổi, quả thật không còn sống được mấy năm nữa.

Trên mặt Hạ Nhất Minh nhất thời lộ ra vẻ xấu hổ, nhưng trong lòng hắn vô cùng bội phục, người này không biết đã sống bao nhiêu năm, nhưng tinh thần vẫn còn sáng sủa, điểm này có thể cảm nhận được qua ánh mắt trong suốt của hắn, đây quả thật là điều khó có được.

Thủy Huyễn Cận đưa bàn tay ra, nói:

- Hạ huynh, mời ngồi.

Hạ Nhất Minh ngồi xuống trước mặt đối phương, giờ phút này hắn đối với lão nhân hơn hai trăm tuổi này đã có hảo cảm rất tốt. Chỉ là xoay chuyển ánh mắt, nhưng lại vẫn như trước rơi vào hai chiếc tai to lớn của hắn.

Thủy Huyễn Cận thấy được ánh mắt của hắn, không khỏi hơi cười, sau đó, đôi lỗ tai trên đầu hắn tựa hồ phát sinh kỳ tích đang dần rút nhỏ lại, trong nháy mắt đã khôi phục lại giống như người bình thườmg.

Đôi mắt của Hạ Nhất Minh trợn tròn, hắn lập tức hiểu được, nói:

- Công pháp thật thần kỳ, thỉnh giáo Thủy huynh. Đây là loại công pháp gì vậy?

- Loại công pháp này là Khiếu Tố Thuận Phong Nhĩ, là loại tiên thiên công pháp của hoàng thất Thiên La quốc.

Thủy Huyễn Cận cười nói:

- Đây là một loại tiên thiên phụ trợ công pháp cực kỳ hiếm thấy, bất quá không phải bất kỳ ai cũng có thể học được.

- Vì sao?

- Bởi vì... Loại công pháp này không thuộc trong ngũ hành công pháp, muốn tu tập nó nhất định phải có thiên phú Phong hệ công pháp.
Bất quá trừ bản thân hắn ra, Hạ Thuyên Tín cùng Hạ Nhất Thiên lại ở trong trang viên của hoàng thất.

Mỗi ngày sau, trước của trang viện có hằng hà sa số người kéo đến để làm quen, mà Hạ Nhất Minh Ở Thiệu Minh Cư lại vô cùng thanh nhàn. Không phải là không ai nghĩ tới đi đến đây bái kiến tiên thiên cường giả, mà là chưa ai có dũng khí tiến vào Thiệu Minh cư.

Thủy Huyễn Cận cũng không có nuốt lời, ngay trong ngày đã đem bí tịch Thuận Phong Nhĩ từ trong hoàng cung lấy ra, còn giao cho Hạ Nhất Minh.

Giờ phút này, cầm quyển dị tiên thiên công pháp lên, Hạ Nhất Minh chầm chậm đọc qua, trong miệng hắn thì thào lẩm bẩm, tựa hồ rất tâm đắc.

Hắn trầm ngâm chốc lát, đi tới bên bàn, bắt đầu sao ra nội dung ở trong đó.

Bỗng nhiên, từ bên ngoài phòng phát ra một thanh âm rất nhỏ.

Phòng xá nơi này đều được xếp đặt rất đặc thù, chăm sóc cũng phi tlmờng tốt, thanh âm mở cửa cơ hồ khó có thể nghe thấy. Nhưng là, đối với tiên thiên cường giả thì cho dù là âm thanh có nhỏ hơn đi nữa, cũng không thể lọt khỏi tai mắt của bọn họ.

Hạ Nhất Minh cũng không ngẩng đầu lên, thuận miệng hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

Viên Lễ Huân là nữ nhân duy Nhất trong Hạ gia theo hắn đến kinh thành, cũng là người duy Nhất được Hạ Nhất Minh đưa tới Thiệu Minh cư. Trừ nàng ra, cho dù là nô bộc hay thị nữ Thủy Huyễn Cận đem tới, cũng đều bị Hạ Nhất Minh từ chối.

Cùng Viên Lễ Huân ở chung một thời gian, song phương đã có sự ăn ý nhất định trong lối sống, Hạ Nhất Minh biết, trong lúc mình đọc sách, trừ khi là chuyện không thể giải quyết, nếu không Viên Lễ Huân cũng tuyệt đối không đến quấy rầy hắn.

Một đạo âm thanh tinh tế, dễ nghe vang lên:

- Phu quân, Lâm Đào Lật công tử ở bên ngoài viện tử, muốn yết kiến chàng.

Hạ Nhất Minh hơi gật đầu, buông chiếc bút trong tay xuống, nói:

- Hắn tới thật nhanh, ta cũng nên ra gặp hắn, hi vọng hắn có thể mang tới tin tức tốt cho ta.

Tnrớc khi lên kinh thành, Hạ Nhất Minh từng nói bóng nói gió với Lâm Đào Lật, hắn muốn xem qua một chút bí tịch thủ ấn mà Lâm Đào Lật từng thi triển.

Mặc dù Thủy Huyễn Cận đã nói qua, tham lam quá sẽ không tốt, nhưng sau khi Hạ Nhất Minh khi học tập loại ấn pháp này, nó đã trở thành một trong những loại vũ kỹ cực mạnh của hắn. Cho nên học thêm một chút về loại ấn pháp này cũng hoàn toàn không quá đáng.

Đi tới đại sảnh, Lâm Đào Lật cung kính chào, song phương khi lần đầu tiên gặp mặt, Lâm gia tuyệt đối đứng ở phía trên, nhưng hôm nay gặp lại, địa vị của hai người đã hoàn toàn thay đổi.Trong lòng Lâm Đào Lật tự nhiên cảm khái ngàn vạn lần, nhưng trên mặt vẫn cung kính.

Viên Lễ Huân sau khi dâng trà lên, hơi cúi người lui vào trong thư phòng của Hạ Nhất Minh.

Đối với câu chuyện của hai người, nàng tuyệt đối sẽ không nghe.

Lâm Đào Lật thấy Viên Lễ Huân rời đi, nhất thời từ trên người lấy ra hai bộ sách dảy, đặt ở trên bàn, nói:

- Hạ Đại Sư, đây là năm loại ấn pháp do Lâm gia chúng ta cất kỹ nhiều năm, nó vốn cũng chỉ là bản sao ra.

Hai mắt Hạ Nhất Minh sáng ngời, kinh ngạc hỏi:

- Hai quyển này có gì khác nhau sao?

Lâm Đào Lật lắc đầu nói:

- Một bản viết tay là do phụ thân tự mình sao ra, theo lý mà nói thì không có chút sai sót.

Nhưng tiên thiên bí tịch là sự tình trọng đại, thật sự không thể có chút sai lầm. Cho nên gia phụ lệnh cho tại hạ đem nguyên gốc cầm đến, mời Hạ Đại Sư sau khi xem qua thì trả.

Hạ Nhất Minh nghe như Vậy cười tươi, hắn đã rõ ý tứ của đối phương.

Nếu là viết tay mà nói, Hạ Nhất Minh có lẽ sẽ hoài nghi bọn họ có ý tư tàng, nhưng nếu ngay cả bản gốc cũng cầm tới, như vậy thì cũng không có gì phải nói nữa.

Hướng về phía Lâm Đào Lật nói lời cảm ơn, Lâm công tử tất nhiên là thấy vô cùng mãn ý, trong lòng Hạ Nhất Minh thầm than, bản thân sau khi tiến Vào tiên thiên cảnh giới đã phải chịu nhân tình quá nhiều, ngày sau muốn trả lại, chỉ sợ sau này phải bôn ba trả nợ a.