Vũ Thần

Chương 161 : Ngụy trang

Ngày đăng: 23:37 19/04/20


Tiếng quát đột ngột giống như một hòn đá ném xuống mặt nước yên tĩnh tạo ra vô số tiến người hò hét phản ứng lại.

Chung quanh xe có khoảng mười mấy tên người hầu ưu tú. Trong đó có sáu người được Tí phủ lựa chọn hết sức cẩn thận, thực lực cũng đạt tới thất tầng.

Cũng chỉ có người hầu được nuôi dạy từ nhỏ đến khi có thực lực đạt tới thất tầng mới trung thành với gia tộc như vậy. Tuy nhiên, nếu cao hơn một tầng thì họ sẽ không còn là người hầu mà được coi là một trong số những thành viên quan trọng của gia tộc.

Tuy nhiên, với đa số người đều tự lực mà có thể đạt tới tầng thứ bảy cũng đã là cực hạn của họ. Cho dù là trong Tí gia cũng không ngoại lệ.

Bất cứ người nào khi thấy mức độ phòng ngự xung quanh chiếc xe ngựa này cũng có thể thấy được sự sâm nghiê của nó. Người cầm đầu lập tức gầm lên:

- Không hay! Tất cả cẩn thận. - Lập tức, hắn liền rút kiếm cầm trong tay. Thanh trường kiếm trong tay hắn chớp lóe lên một chút ánh sáng, thoáng qua có thể thấy được đó là một tia sáng màu hồng.

Thân thủ của hắn trong mắt mọ người có thể nói là rất cao. Liếc mắt một cái đã thấy một bóng người từ trên trời sa xuống. Phản ứng của hắn cực nhanh, hai chân giậm mạnh một cái, nhanh chóng vọt lên, trường kiếm trong tay hóa thành một luồng sáng màu hồng sáng đâm thẳng ra.

Nhưng ngay khi kiếm của hắn đâm ra, trước mắt liền thấy xuất hiện một làn bụi trắng mỏng. Ngay sau đó, mắt của hắn cảm thấy hết sức đau nhức, kiếm chiêu lập tức chệch đi một chút.

Nhân cơ hội, bóng người đó liền rơi xuống đất. Hai chân vừa mới chạm đất, người nọ liền vung tay lên, một đám bột màu trắng bay đầy trời.

- Cẩn thận! Là vôi…

Có người khẩn cấp kêu lên, tiếng kêu cực kỳ giận dữ. Bọn họ làm người hầu Tí gia đã trải qua vô số trận chiến nhưng cũng chưa hề gặp phải thủ đoạn thế này. Ở các nước vùng Tây Bắc, sử dụng những thủ đoạn như thế này hoàn toàn khiến cho kẻ khác hết sức khinh bỉ.

Sau khi bóng người kia hất vôi xong liền đánh ra một quyền trúng ngay mũi kẻ cầm đầu. Hai mắt người cầm đầu đang dàn dụa nước mắt bị trúng một quyền liền ngã xuống ngay lập tức. Bảo kiếm trong tay hắn cũng bị người ta đoạt mất.

Thân ảnh đó đoạt xong kiếm liền vọt tới chiếc xe ngựa.

Mấy tên người hầu mắt nhắm mắt mờ thấy người đó là một hán tử có cái miệng giống hệt con khỉ. Đôi mắt hắn đỏ bừng, nhìn chằm chằm trong xe giống như trong đó có thứ gì khiến hắn hận thấu xương.

Những người hầu khi nghe được câu nói của hắn trong lòng đều cảm thấy kinh ngạc. Nhưng mấy người đó đều biết thực khách đưa cơm vào trong xe có tên là Phạm Nguyệt. Cái tên này cùng với Phạm Hạo Nguyệt có chút giống nhau.

Nhưng cũng chẳng có ai thèm mở miệng ra hỏi. Trường kiếm trong tay mấy tên hầu liên tục đâm tới. Đạo nhân ảnh kia xoay người một cái, bảo kiếm trong tay đón đỡ tất cả các đường kiếm.

Trong khi tất cả mọi người đêu cảm thấy hoảng hốt, thì nhân cơ hội người đó đã tới trước xe. Trường kiếm trong tay bổ tung cửa xe ra làm đôi.

Lúc này, hai người trong xe đều hết sức lo lắng. Xuất thân cả hai có sự khác biệt nhưng lúc này có điểm giống nhau chính là tu vi đều không cao, chỉ mới đạt tới tầng thứ sáu mà thôi.

Mắt thấy bao nhiêu người hầu vẫn không thể cản được người này, trong lòng cảm thấy hết sức sợ hãi.

Ánh mắt Tí Thụy Quang hết sức tức giận nhìn Phạm Nguyệt. Hắn có thể doán được người này có mối thù với Phạm gia. Nếu không ở trong thành Thiên La làm gì có kẻ nào dám động đến người nhà Tí gia cơ chứ.

Người kia mở cửa xe ra, nhảy lên, đi tới bên cạnh hai người. Cả hai vừa định chống cự thì trên tay cảm thấy đau đớn. Bàn tay đã bị người nọ đâm thủng.

Cả hai kêu lên thảm thiết, lập tức ngồi im không dám cử động.

Người đột nhiên xuất hiện hiển nhiên là Hạ Nhất Minh. Sau khi hắn nghe được độc kế của cả hai người lập tức nổi giận. Nhìn quần áo trên người, lại phát hiện trong góc có một đống vôi bột, hắn liền bốc lấy hai nắm chuẩn bị làm một trò vui.
Cuối cùng làm liên lụy đến gia tộc…

Hạ Nhất Minh hít sâu một cái, sát khí từ từ nổi lên trong lòng.

Nghe thấy tiếng thở dài, Phạm Hạo Nguyệt đang ở trong trạng thái điên cuồng chợt tỉnh táo lại. Hắn cũng biết sắp phải chết, đột nhiên cất tiếng hỏi:

- Thực ra các hạ là người phương nào? Có thể cho ta biết được trước khi chết hay không?

Hạ Nhất Minh giật mình, hỏi lại:

- Ngươi nói cái gì?

Phạm Hạo Nguyệt cười khổ, nói:

- Ta chợt nhớ mỗi lần phụ thân tiêu diệt gia tộc khác chỉ mang đại ca đi cùng. Phụ thân chê tu vi ta thấp kém, vướng chân, vướng cẳng nên cả ba người chúng ta chưa có lần nào hành động với nhau. Vậy mà ngươi lại luôn miệng nói ba người chúng ta cùng vào nhà ngươi có thể thấy đó là chuyện không thể.

Hạ Nhất Minh toát mồ hôi, không ngờ cuối cùng hắn vẫn có sơ hở. Hắn suy nghĩ một chút, nhìn ánh mắt cầu khấn của đối phương không khỏi có chút do dự. Các khớp xương trên mặt đột nhiên thay đổi.

Hai mắt Phạm Hạo Nguyệt càng lúc càng lớn. Cuối cùng hắn cũng nhận ra khuôn mặt trước mắt cực kỳ quen thuộc. Một khuôn mặt mà vĩnh viễn hắn không thể nào quên.

- Ngươi, ngươi… - Hắn run run nói:

- Hạ Nhất Minh!

- Không sai! Ngươi chính là gieo gió gặp bão. - Hạ Nhất Minh lạnh nhạt nói.

Phạm Hạo Nguyệt cuối cùng cũng hiểu được thì ra kẻ đó chính là Hạ Nhất Minh nên mới đánh chết Tí Thụy Quang để đoạn tuyệt hậu hoạn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Hai hàm răng hắn nghiến lại, trong lòng dần dần cảm thấy sợ hãi.

Hạ Nhất Minh vỗ một cái, một cỗ lực lượng mạnh mẽ cắt đứt toàn bộ sinh cơ của hắn. Sau đó, Hạ Nhất Minh ném xác hắn vào chỗ sâu trong rừng, ngay cả hố đất cũng chẳng thèm đào.

Người này tâm tư ác độc đã hoàn toàn vượt qua điểm giới hạn của hắn.

Với Lữ Tân Văn và Phạm Hạo Nhật, Hạ Nhất Minh còn thương tình đem họ di chôn. Còn với người này mặc dù Hạ Nhất Minh không muốn hành hạ nhưng cũng chẳng thèm đào cho hắn một ngôi mộ.

Liếc mắt nhìn lại một lần, Hạ Nhất Minh xoay người rời đi. Tốc độ hắn phát huy tới cực hạn. Ngay cả giữa ban ngày mà chẳng ai có thể thấy được.

Sau khi hắn rơi đi, thi thể Phạm Hạo Nguyệt bị mảnh thú vồ lấy hay là có người phát hiện đem chôn thì đối với hắn cũng chẳng có gì quan hệ.

Chỉ có điều, qua việc này, Hạ Nhất Minh lại cảm thấy có điều không hay.