Vũ Thần
Chương 166 :
Ngày đăng: 23:37 19/04/20
Song đầu linh thủ phun ra một luồng khí màu xanh, hóa thành lực lượng cường đại đánh vào Viên Lễ Huân đang rơi xuống hồ. Mà trong một khắc này nó vẫn chưa từng buông lỏng sự cảnh giác với Hạ Nhất Minh, tốc độ phun xuất liệt hỏa càng về sau càng nhanh hơn.
Tuy nhiên, sau một lúc nó lại cảm giác nguy cơ trùng trùng. Loại cảm giác này đến từ nhân loại trước mắt, mặc dù ngay từ đầu nhân loại này đã khiến cho nó có cảm giác đó, nhưng chưa từng lúc nào mãnh liệt như lúc này.
Bốn con mắt lộ ra thần sắc hoảng sợ đến cực điểm,ánh mắt lưu luyến nhìn vào đầm nước lần cuối cùng, nó đã quyết định sẽ rời xa nơi này.
Mặc dù nó không nỡ bỏ lại khối cự thạch kỳ dị đó, nhưng nó càng hiểu rõ một điều thà mất đi khối cự thạch đó còn hơn, nếu như ở lại dây dưa với nhân loại này thì kết quả của nó sẽ vạn phần bi ai.
Thế nhưng, ngay lúc nó quyết định rời đi, cảm giác nguy cơ chợt tăng mạnh tới tình trạng khó tin.
Bốn ánh mắt đã bị một mảnh quang mang bao phủ hoàn toàn vào trong đó.
Không khí xung quanh trong nháy mắt đã xảy ra sự thay đổi, chân khí trong cơ thể Hạ Nhất Minh lúc lưu chuyển thành Hỗn Nguyên Kinh, không chỉ có thiên địa lực quanh người hắn xảy ra vặn vẹo, hơn nữa loại lực lượng này càng ngày càng khuếch tán ra hơn nửa sơn cốc.
Đại Khảm Đao bộc phát quang mang chói mắt làm cho người khác không dám nhìn thẳng, giờ phút này đầu thanh đao tựa hồ biến thành mặt trời tí hon tỏa ra màu sắc kim loại.
Không có bất cứ thanh âm gì, tựa hồ trong khu vựa này toàn bộ thanh âm đã bị màu sắc kim loại cưỡng đại che lấp, quang mang trong nháy mắt hội tụ thành đao mang thật lớn, phản xạ ra ánh sáng sắc bén.
Chợt thân hình Hạ Nhất Minh biến mất tại chỗ, sau đó quanh người hắn chợt nổi lên tiếng gió long trời lở đất.
Đao mang của Đại Khảm Đao giống như linh xà thật lớn, do bản chất là kim loại nên tỏa ra hàn ý sâm nghiêm.
Song linh đầu thú mở miệng to ra, nó cảm ứng được loại cảm giác như thế giới ngày tận thế. Lúc nào nó cũng đem toàn lực xuất ra, không dám bảo lưu lại chút nào.
Hai cái miệng mở ra, ngưng tụ lại lực lượng cường đại trước nay chưa từng có, phong hỏa khí đồng thời được phun ra.
Trong bụng nó trong nháy mắt bị khô kiệt , tựa hồ một lần phun này đã huy động toàn bộ lục phũ ngũ tạng của nó, cơ bụng áp vào sống lưng, khiến cho người ta nhìn mà không khỏi bật cười.
Hai loại lực lượng bất đồng ở giữa không trung giao hòa với nhau.
Đây mới chính thức là tuyệt chiêu áp hòm của hai bên, vào thời khắc này, đem hai loại năng lượng giao hòa vào nhau, hơn nữa còn phát ra uy năng cường đại.
Trong nháy mắt gió trợ giúp cho lửa, lửa mượn sức gió khiến cho nó ở phía trước tạo thành liệt hỏa cuồn cuộn vô hạn tuôn đến.
Nhưng mà, ngay lúc này, trước mắt nó sáng lên, nó thấy được rất rõ ràng, trong lúc phong hỏa đang ồ ạt xông tới, một cây đại đao to lớn kinh khủng xuất hiện. Một đao này bổ xuống, cắt đôi phong , cắt đôi hỏa, chia đôi hết thảy mọi thứ, giống như thiểm điện căn bản không cấp cho nó bất cứ cơ hội nào để trốn tránh.
Khai Sơn Tam Thập Lục Thức, thức thứ mười sáu.
Đây là chiêu thức cường đại nhất Hạ Nhất Minh có thể nắm được cho tới lúc này, cũng là loại tiên thiên chiến kỹ duy nhất của Kim hệ.
Song đầu linh thú mặc dù có bộ da không kém hơn Trương Ti Hạc, Hạ Nhất Minh lần đầu tiên khiến nó bị thương, trong một đao đó đã ẩn chứa lực lượng của mây và mưa.
Một đao nọ ở trước Từ Gia Bảo của Thái Thương huyện đã đem hai trăm linh một người biến thành mảnh thịt vụn.
Nhưng là, đao thế của nó giống như sơn vũ, chém vào đầu thân thể song đầu linh thú, bất quá chỉ có thể lưu lại bên ngoài thân thể của nó một ít vết thương mà thôi.
Sau khi được bí thạch màu trắng trị liệu, nó rất nhanh đã khôi phục lại như cũ.
Thân thể và khung xương cứng tới mức này cũng chỉ có linh thú cường đại mới xuất hiện.
Vậy mà, khi ngũ hành chân khí ở trong cơ thể Hạ Nhất Minh lưu chuyển, cuối cùng đem Kim hệ lưc lượng phát huy tới cực hạn, hơn nữa còn dùng Đại Khảm Đao thi triển ra Khai Sơn Tam Thập Lục Thức, lúc này mỗi phần lực lượng trong cơ thể hắn đã được kích phát ra.
- Không có khả năng, ta rõ ràng nhìn thấy tận mắt mà.
Viên Lễ Huân hơi hé miệng cười, thấy được thái độ Hạ Nhất Minh đối đãi với nàng, trong lòng nàng vô cùng cảm thấy vui mừng, nói:
- Loại hơi thở linh thú đó thường phun ra phi thường kì quái, nhìn thì rất lợi hại, nhưng khi đến bên người thiếp thì lập tức bị biến đi, căn bản giống như phần nhọn của cây thương bị tịt đi vậy.
Nói ra những lời này, sắc mặt của nàng tự nhiên ửng đỏ lên, trộm liếc về phía Hạ Nhất Minh, thấy hắn không có chút cảm giác gì mới có chút yên tâm.
Hạ Nhất Minh gãi gãi đầu, hắn nhíu mày nghĩ, bản thân hắn đã đánh với một hồi lâu với song linh đầu thú, biết rõ sự đáng sợ của nó, đặc biệt là nó phun ra loại hơi thở có hai thuộc tính bất đồng lại càng cường đại đến cực điểm, xem như là chiêu cường đại nhất của linh thú.
Nhưng mà Viên Lễ Huân đang ở đây, lại đánh giá nó không ra gì, nhất thời trong lòng hắn nổi lên câu hỏi ngập đầu.
Một lúc sau, Hạ Nhất Minh mới trầm ngâm hỏi:
- Lễ Huân, nàng khi đó có phải đang ôm cự thạch màu trắng không?
- Đúng vậy. - Hai khóe mắt của Viên Lễ Huân khẽ nhếch lên, nói:
- Thiếu gia, khối cự thạch đó rất thú vị, nhìn qua thì rất lớn, nhưng lại không hề nặng chút nào, bị thiếp kèm chìm xuống đáy đầm.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh đảo qua trên đầm nước, nói:
- Vậy nó đâu rồi?
- Thiếp để nó ở đáy đầm, ở bên trên đè lên vài tảng đá, khối cự thạch sẽ không nổi lên nữa.- Viên Lễ Huân nói.
Hạ Nhất Minh hơi gật đầu, trong lòng hắn hiểu được, loại khí tức song linh đầu thú phun ra sở dĩ mất đi hiệu lực hẳn là có liên quan tới khối cự thạch đó.
Bất quá, khối cự thạch này thật quý dị khó có thể tưởng tượng nổi, chẳng những có thể áp chế Thuận Phong Nhĩ của hắn, lại còn có thể hồi phục vết thương và tinh lực cho linh thú. Lần này lại phát hiện nó làm miễn dịch loại công kích do linh thú phun ra.
Đủ các loai năng lực thần kỳ tập trung trên khối cự thạch này, cho dù là người ngu muội cũng có thể khẳng định đây là đồ tốt khó có thể bắt gặp.
Trầm ngâm chốc lát, Hạ Nhất Minh một lần nữa cởi y phục ra, tiến vào bên trong đầm nước.
Đầm nước này cũng không phải là rất sâu, chỉ bất quá ở bên trong đầm nước vô cùng lạnh, nhưng trong phạm vi cơ thể loài người vẫn chịu được.
Hạ Nhất Minh xuống dưới không lâu đã thấy được một đoàn thạch quang phát ra, hai chân hắn khẽ động, thân hình đã bơi tới gần khối cự thạch.
Giờ phút này, ở bên trên khối cự thạch được đè mấy hòn đá không quá lớn, những hòn đá này được bao phủ lên một ít tảo biển và bùn đất, rõ ràng là do Viên Lễ Huân tùy ý nhặt tới.
Hạ Nhất Minh do dự một chút, thân hình trầm xuống đã tiến vào trong quang mang màu trắng sữa đó.
Bỗng nhiên, hai mắt hắn bỗng sáng lên, bởi vì hắn phát hiện, ở trong bạch quang này, tinh thần của Hạ Nhất Minh nhanh chóng được khôi phục, chỉ cần hắn ở lâu trong bạch quang là có thể duy trì được tinh lực luôn tràn đầy.
Hạ Nhất Minh ở trong đầm nước trầm tư một lúc lâu, cuối cùng khẽ phất tay một cái, đem mấy hòn đá ở bên trên hất đi.
Nhất thời, khối cự thạch màu trắng bắt đầu chậm rãi nổi lên trên.