Vũ Thần
Chương 182 : Con đường của mình
Ngày đăng: 23:37 19/04/20
Viên Lễ Huân sau khi xếp gọn đống quần áo chăn đệm trên giường lại, nhất thời trên mũi ngửi được mùi thơm nồng đậm.
Viên Lễ Huân kinh ngạc ngẩng đầu lên, đã thấy được Hạ Nhất Minh không biết đứng đó từ khi nào. Trên tay hắn lúc này còn xuất hiện một hộp đồ ăn còn lớn hơn cả ngày thường.
Nhẹ nhàng mở hộp đồ ăn, Hạ Nhất Minh tủm tỉm cười:
Lễ Huân. Chúng ta cùng ăn đi.
Hạ Nhất Minh khi nãy nghe được thấy tiếng dạ dầy nhúc nhích bất giác phát hiện ra đó chính là bởi Viên Lễ Huân đang đói. Là một thiên cường giả đương nhiên hắn có thể nhịn ăn uống trong nhiều ngày. Nhưng nếu đòi hỏi Viên Lễ Huân cũng phải như vậy, đó chính là chuyện hết sức vớ vẩn.
Nhìn thấy hộp đồ ăn trên tay Hạ Nhất Minh, Viên Lễ Huân có chút nao nao. Trong lòng nàng chợt thấy ấm áp, từ tận đáy lòng khẽ nói: "Mẫu thân, hài nhi theo chàng, đáng giá…"
Hạ Nhất Minh không biết, chính bởi hành động này của hắn mà hảo cảm của Viên Lễ Huân đối với hắn càng tăng thêm một bậc, hai người dưới ánh sang đèn lặng lẽ dùng cơm. Sauk hi ăn xong Viên Lễ Huân chủ động thu dọn sạch sẽ rồi mới lui ra ngoài.
Hạ Nhất Minh nhìn vóc dáng nhỏ nhắn thười tha của Viên Lễ Huân đang dần lui ra, trong lòng tràn ngập cảm giác thoả mãn.
Suy nghĩ của Hạ Nhất Minh dần tập trung lên thân thể hắn. Lúc này hắn lẳng lặng cảm nhận thay đổi trên thân thể sau khi có được cảm ngộ.
Cảnh giới linh ngộ khi nãy hoàn toàn có thể nói là ngoài ý muốn. Bất quá trên thế giới này, có thể nói tất cả các tiên thiên cường giả khi có được cảm ngộ đều cũng là ngoài ý muốn mà thôi.
Lĩnh ngộ là một cảnh giới toàn bộ các tiên thiên cường giả đều mong muốn. Nhưng căn bản sẽ không có bất kỳ tiên thiên cường giả nào có thể nắm bắt được thời điểm có được cảm ngộ. Đối với những người này mà nói, chỉ có trải qua vô số năm tháng tích luỹ, sau đó mới có thể ở mỗi hoàn cảnh đặc biệt khác nhau mà bạo phát khiến tu vị nhanh chóng đề thăng.
Ngày trước Thành Phó vượt qua vạn dặm, đi tới mòn gót giầy mới tới đựơc Nam Cương quần đảo. Tại đó khổ tu hai mươi năm, khi gặp núi lửa phun trào mới có được cảm ngộ. Từ đó lão mới sáng tạo ra một bộ Dung Nham công pháp.
Mà người sang tạo ra Vân Vũ ấn hẳn cũng đồng dạng như vậy. Nếu không phải nhiều năm quan sát tự nhiên cùng lĩnh ngộ, căn bản không cách nào tiến vào trạng thái thần kỳ như vậy.
Nhưng Hạ Nhất Minh cũng không giống người thường. Hắn mặc dù không có kinh nghiệm đi đây đi đó, thế nhưng không hiểu vì sao trong đầu hắn dường như đã khắc sâu thiên địa chi đạo. Khi có cơ hội gặp được cảnh tượng khiến hắn động tâm, lập tức sẽ đạt tới cảm ngộ, giúp hắn thuận lợi đạt tới cảnh giới mới.
Mà bức tranh sơn thuỷ kia chính là một cơ hội như vậy.
Cũng không biết vị Tiên thiên đại sư vẽ lên bức tranh có suy nghĩ gì khi đem toàn bộ cảm ngộ của mình về Vân Vũ nhất loạt lưu trên bức tranh.
Đương nhiên, nếu có thực lực không đủ hoặc tu luyện hệ khác tự nhiên không thể lĩnh ngộ huyền bí trong bức tranh này. Nhưng không ngờ Hạ Nhất Minh vừa giao chiến xong vô tình nhìn thấy, lại vừa trùng hợp lúc anh mặt trời chói chang chiếu xuống. Khiến Hạ Nhất Minh vô tình nhìn thấu huyền ảo trong đó.
Trong nháy mắt Hạ Nhất Minh lại có đựơc "cảm ngộ"
Một cỗ thiên địa chân khí hung hậu tiến vào cơ thể Hạ Nhất Minh, làm lượng tiên thiên chân khí thu nạp được đạt tới một mức độ khủng khiếp.
Lúc này, trong lòng Hạ Nhất Minh khẽ động. Cỗ chân khí khổng lồ kia như phong ba bão táp chảy khắp thân thể hắn, không ngờ đã tràn đầy hơn ba trăm khiếu huyệt.
Bất quá điều này so với miêu tả Vu Kinh Lôi có chút khác biệt. Trong những khiếu huyệt lúc này cũng không chứa những luông chân khí thuộc tính khác nhau. Cũng giống như đan điền hắn lúc này chỉ là một mầu đen kịt, thậm chí như biến thành một cái hắc động.
Quả thực hơn ba trăm khiếu huyệt lúc này đều như những hắc động chứa đầy lực lượng.
Trong cảm nhận của Hạ Nhất Minh, những hắc động này giống cái hang chứa đầy nước. Chỉ cần khai thông cửa toàn bộ nước trong hang sẽ tràn ra ngoài.
Đương nhiên điều này cũng chỉ là cảm giác của Hạ Nhất Minh. Hơn nữa có trời mới biết cái hang kia cần bao nhiêu thời gian để có thể khai thông. Dù sao hắn cũng chỉ có thể khẳng định, cần thời gian rất nhiều mới có thể làm được điều này.
Thở ra một hơi thật dài, chân khí trong cơ thể Hạ Nhất Minh đã hoàn toàn phục hồi như cũ. Hắn hiểu được, có được cảm ngộ hôm nay, trên con đường võ đạo của mình hắn đã một mạch lướt qua hơn mười năm khổ tu rồi.
Cửa động châm rãi khép lại trong sự quan sát của mọi người. Ngay cả Vũ Kinh Lôi với thân phạn Thái thượng trưởng lão lúc này cũng không được phép bước vào trong đó nửa bước.
Trên Linh Dược Phong, tại thời điểm say cùng khi luyện chế Tiên Thiên kim đan, Dược đạo nhân khẳng định là lớn nhất, bất luận kẻ nào cũng không thể làm trái ý lão.
Trong Luyện đan phủ lúc này, Dược đạo nhân cũng Hạ Nhất Minh sánh vai đứng cùng. Ánh mắt họ quan sát đỉnh đồng trước mặt đều nhất nhất mang theo một vẻ thành kính.
Vỗn dĩ trước đây khi luyện chế đan dược thường có mặt của Hạ Vũ Cận cùng dược đồng. Nhưng hôm nay có Hạ Nhất Minh tại đây tự nhiên không cần sự xuất hiện của lão. Hơn nữa trong quá trinh luỵên chế Tiên thiên kim đan, nhiệt độ trong phòng khẳng định cao tới kinh người, cũng không phải hậu thiên cao thủ như Hạ Vũ Cận có thể chịu đựng lâu dài.
Cũng chính vì lý do này mà cuối cùng Dược đạo nhân quyết định để Hạ Nhất Minh thay thế Hạ Vũ Cận học hỏi kinh nghiệm luyện chế lần này.
Đối với Hạ Nhất Minh mà nói, đây là một cơ hội khó thể có được, hắn đương nhiên phải đồng ý ngay lập tức.
Lúc này hai người bọn họ đứng trước đỉnh đồng kiểm tra lại lần cuối cùng.
Hạ Nhất Minh tay vuốt vuốt ngực, hạ quyết tâm hỏi:
Dược đạo nhân. Lần luyện đan này, ngài nắm chắc bao nhiêu phần thành công?
Dựơc đạo nhân cười nói:
Luyện chế Tiên thiên kim đan, cho tới giờ chưa ai dám nói tuyệt đối thành công. Bất quá người mang tới là tiên thiên nội đan biến dị do vậy khả năng thành công hẳn sẽ cao hơn rất nhiều.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, đột nhiên từ trong người lấy ra một vật, nói:
Dược đạo nhân. Ngài xem vật này có thể sử dụng không?
Dược đạo nhân kinh ngạc quan sát, bỗng nhiên hai mắt lão trợn tròn lên. Cánh tay khẽ đưa ra tức khắc nắm lấy vật này, chăm chú quan sát, lão nửa mừng nửa lo nói:
Vô mọng quả. Ngươi sao lại có thức tốt thế này?
Hạ Nhất Minh cười hắc hắc nói:
Vô tình có được. Ngài xem có thể sử dụng không?
Đương nhiên là được.
Dược đạo nhân không chút do dự gật đầu nói:
Lúc trước ta chỉ nắm chắc năm phần thành công luyện chế hai viên Tiên thiên kim đan. Nhưng có vô mọng quả, ít nhất khả năng thành công đạt tới bẩy, tám phần.
Hạ Nhất Minh đưa tay gãi đầu, hắn rốt cuộc cũng biết được giá trị của vật này.
Trách không được Tạ Noãn Ý sau khi có được Vô mọng quả này lại vô cùng cao hứng. Thì ra thứ quả này có tác dụng kỳ diệu như vậy