Vũ Thần
Chương 227 :
Ngày đăng: 23:38 19/04/20
Đào một hố lớn trên mặt đất, với thực lực hiện nay của Hạ Nhất Minh thì chỉ bằng vài cái nhấc tay cũng đủ.
Tư Mã Âm mặc dù là đại địch, nhưng dù sao cũng đã chết, trong lòng Hạ Nhất Minh cũng có chút tôn trọng.
Người này dù sao cũng là nhất đường thiên cường giả, nhưng lại chết trên tay người cùng cấp bậc của gã. Điều này cũng giống với Lữ Văn Tân trước kia. Nếu nói Hạ Nhất Minh có thể vô tình làm như không thấy, như thế quả thật quá vô tình rồi.
Cầm bảo kiếm của Tư Mã Âm một cỗ hàn khí lãnh lẽo tràn ngập.
Hạ Nhất Minh thử đem chân khí quán nhập vào đó, bảo kiếm nhất thời phát ra tiếng kêu " ong, ong". Mũi kiếm còn cơ hồ lấp lóe quang mang, sắc bén dị thường thậm chí còn khiến Hạ Nhất Minh cảm thấy rùng mình.
Hạ Nhất Minh nhíu mày, hắn biết đây hẳn là một bảo kiếm hiếm có, thậm chí không kém hơn bảo khí Đại Khảm Đao.
Sở dĩ vừa rồi thanh kiếm này không phát ra uy lực cường đại, cũng bởi bị vậy kín trong Băng hệ lực lượng.
Nghĩ tới điều này, trong lòng Hạ Nhất Minh thầm kêu may mắn.
Mặc dù Hạ Nhất Minh trong lần truy đuổi này chiếm tiện nghi tuyệt đối. Nhưng lấy thực lực của Tư Mã Âm, nếu có thể phối hợp với thanh bảo khí này, như vậy ngoại trừ sử dụng Ngũ hành hợp nhất cùng siêu cấp hàn khí, hắn cũng không còn biện pháp nào nào có thể sử dụng được.
Trong lòng Hạ Nhất Minh mơ hồ cảm giác thực lực của hắn lại tăng thêm một tầng. Sau khi tấn giai nhất đường thiên, công pháp tu luyện trước nay dùng để đối mặt với cao thủ đồng giai, dường như có chút không đủ đối phó.
Bất quá, cũng chỉ có Hạ Nhất Minh mới có suy nghĩ này. Bởi vì tốc độ tiến giai của hắn khiến kẻ khác vô cùng sợ hãi, tuyệt đối không ai có thể tưởng tượng được.
Sau khi thu lại cảm xúc, Hạ Nhất Minh trên tay xuất ra một ngọn lửa.
Một tay này chuyển một vòng quanh thi thể Tư Mã Âm, băng tuyết đóng bên ngoài thân thể gã cũng hoàn toàn tan ra. Bấy quá thân thể gã như trước vẫn vô cùng cứng rắn, dường như không có chút dấu hiệu nào mềm ra.
Hạ Nhất Minh từ trên người Tư Mã Âm lục soát nhất thời đem ra hai kiện vật phẩm.
Trong đó có một kiện chính là đôi giầy dưới chân Tư Mã Âm. Không biết nó được chế tạo từ loại vật liệu gì, cầm trên tay lại có cảm giác mềm nhẹ vô cùng. Mặc dù trải qua quá trình đuổi giết dài như vậy nhưng bề mặt không dính một hạt bụi. Đôi giầy lúc này bóng loáng như gương, lấp lóe chút quang mang như có thể đem linh hồn hấp thụ vào trong đó.
Hạ Nhất Minh đem chút chân khí truyền vào vậy mà không thể làm tổn hại mảy may.
Tới lúc này, Hạ Nhất Minh đương nhiên biết được, đây chính là một kiện bảo khí. Là một kiện bảo khí vô cùng hiếm có. Có lẽ tốc độ của Tư Mã Âm có thể nhanh hơn Hạ Nhất Minh hắn một bậc trước kia nguyên nhân e rằng cũng liên quan tới đôi giầy này.
Buông giày xuống, cầm một kiện vật phẩm khác lên.
Đây là một chiếc nhẫn bằng bạc. Nhìn tất cả mọi góc độ nó cũng chỉ là một chiếc nhẫn bạc. Nhưng điêu khắc trên đó quả thật lần đầu tiên Hạ Nhất Minh bắt gặp.
Nếu chiếc nhẫn này được Tư Mã Âm mang trên tay, như vậy Hạ Nhất Minh có thể sẽ không quan tâm. Nhưng chiếc nhẫn này không ngờ được Tư Mã Âm dùng một sợi xích nhỏ xuyên qua, đeo lên cổ.
Bất luận kẻ nào thấy được điều này cũng có thể khẳng định, chiếc nhẫn này vô cùng quý giá.
Hơn nữa, mặc dù Hạ Nhất Minh không nhận ra lai lịch chiếc nhẫn này, nhưng hắn mơ hồ cảm giác được, vật này không phải tầm thường.
Do dự trong chốc lát, Hạ Nhất Minh rốt cuộc cẩn trọng rót một chút chân khí vào đó.
Tiên thiên cường giả đều khẳng định trên thế giới này chỉ có bảo khí hoặc bảo cụ mới có thể thừa nhận tiên thiên chân khí quán nhập vào mà phát huy công dụng thần kỳ.
Nhưng trừ điều đó ra, nếu đem tiên thiên chân khí khống chế một lượng nhỏ dung nhập vào vật bình thường cũng không tạo ảnh hưởng quá lớn.
Đây chính là công dụng của chân khí, tùy tâm điều khiển, nhiều ít tự nhiên.
Trong những tiên thiên cường giả, mặc dù cũng có nhân vật như Mao Liệt Quang, nhưng cho dù thế nào bọn họ cũng không âm độc như Tư Mã Âm.
Mỗi một tiên thiên cường giả đều có đôi chút tự trọng. Bọn họ có lẽ sẽ trả thù Hạ gia trang, nhưng tuyệt đối không ở trước mặt Hạ Nhất Minh mà chủ động ra tay tập kích Viên Lễ Huân. Mà Tư Mã Âm này không chút sĩ diện, đối với gã mà nói, để có thể đạt được mục đích, như vậy luân thường đạo lý cũng không được gã đặt trong đầu.
Nhân vật như vậy mới thật sự đáng sợ, thậm chí so với tu vi võ học của gã điều đó càng khiến kẻ khác kinh hãi hơn.
Có thể nói, từ khi Viên Lễ Huân theo bên Hạ Nhất Minh tới giờ, đây là lần đầu tiên nàng mong muốn kẻ khác bị giết như vậy. Loại biến hóa trong tâm lý này mặc dù không thể nói cùng người ngoài, nhưng trong lòng của nàng lại vô cùng quả quyết.
Sau khi biết được Tư Mã Âm đã chết, Viên Lễ Huân thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng an lòng rồi.
Hạ Nhất Minh đột nhiên nói:
- Lễ Huân. Việc Tư Mã Âm chúng ta coi như chưa từng gặp qua, ngàn vạn lần không được đề cập cùng người khác.
Viên Lễ Huân giật mình, vô thức hỏi:
- Vì sao vậy?
Hạ Nhất Minh vẻ mặt ngưng trọng, nói:
- Vì người này có một bí mật lớn. Nếu tiết lộ ra ngay cả ta cũng chết không có chỗ chôn.
Viên Lễ Huân ớn lạnh toàn thân. Mặc dù nàng không biết vì sao Hạ Nhất Minh lại có thể nói nghiêm trọng như vậy, nhưng nàng đã biết chuyện này hẳn không thể đùa.
Gật đầu xác nhânh, Viên Lễ Huân nói:
- Thiếu gia, thiếp biết rồi.
Hạ Nhất Minh lúc này mới lộ ra vẻ tươi cười, hắn biết, chỉ cần chuyện Viên Lễ Huân nhận lời, nàng tuyệt đối sẽ không làm trái.
Lúc trước trên Hoành Sơn bị Cổ Huệ Dĩnh cùng Bối Ấu Tuệ bắt cóc, mang tính mạng ra uy hiếp nhưng nàng cũng không đem nơi cất dấu Tiên thiên kim đan nói ra. Từ giây phút đó, Hạ Nhất Minh đã hoàn toàn tin tưởng nàng, không bao giờ có nửa điểm hoài nghi nữa.
Nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ nhắn của Viên Lễ Huân, Hạ Nhất Minh nói:
- Chúng ta tiến vào thôi.
Viên Lễ Huân nhu thuận đáp ứng, ánh mắt nàng nhìn thâm sơn xa xa trong đó ánh lên một tia chờ mong.
Bọn họ sở dĩ ở nơi này chần chừ cũng vì kiêng kị người theo dõi phía sau. Giờ phút này Tư Mã Âm đã chết, như vậy bọn họ cũng không chút nào kiêng kị nữa rồi.
Động phủ tại ngọn núi đặc biệt lập tức khơi dậy trí tò mò của bọn họ.
Vì thế trong trùng điệp núi non có thể thấy hai người đang nắm tay nhau mà đi.
Mấy ngày sau, tại một nơi tăm tối, nếu không có bản đồ sợ rằng cũng khó có thể tìm tới nơi này, bọn họ rốt cuộc cũng dừng lại...