Vũ Thần

Chương 271 : Phân tán

Ngày đăng: 23:39 19/04/20


Gió thổi vù vù bên tai, tốc độ của Hạ Nhất Minh lúc này đã đạt tới tình trạng khó tin.

Mặc dù đang sử dụng Súc cốt thuật thân thể hắn so với bình thường nhỏ hơn một chút, đối với thân pháp cũng có đôi chút ảnh hưởng. Nhưng nếu chỉ xét về tốc độ, hắn đã như tia chớp không chút nào thua kém con sói phía sau.

Đây cũng là chỗ tốt sau khi ngưng tụ Phong chi hoa. Ngay cả tốc độ của ngàn năm biến dị linh thú cũng không uy hiếp được hắn.

Bởi vậy, Tác Qua cùng Hồng Lang Vương mặc dù truy đuổi hết sức gắt gao nhưng cũng cảm thấy vô cùng kinh sợ.

Mặc dù Tác Qua lúc này đang cưỡi trên lưng Hồng Lang Vương, nhưng chân khí trong cơ thể bọn chúng thông qua một phương thức thần bí tiến hành trao đổi. Trong trạng thái này, tốc độ của Hồng Lang Vương không những không chậm, mà còn muốn nhanh hơn vài phần.

Nhưng cho dù tốc độ nhanh như thế cũng không cách nào bắt kịp gã thích khách thần bí phía trước. Hơn nữa dường như khoảng cách càng ngày càng bị kéo dài thêm.

Lúc này, bọn chúng đã không còn thấy được thân ảnh người kia, mà chỉ theo dấu vết để lại truy tung.

Bất quá tới lúc này Tác Qua đã biết được, gã thích khách kia mặc dù có biện pháp khiến người khác không thể phát hiện ra, nhưng khi dùng tốc độ nhanh nhất bỏ chạy, gã không cách nào sử dụng biện pháp che giầu này.

Tác Qua trong lòng thầm thở phào một hơi. Nếu người này khi bỏ chạy với tốc độ cao còn có thể sử dụng phương pháp che giấu đó, bọn chúng đừng mong có thể đuổi được.

Ý nghĩ vừa nảy ra, Tam hoa cảnh giới không khỏi tức giận, Y Thủy Bào vậy mà không thể quấn lấy gã kia. Thậm chí chỉ trong giây lát cũng không làm được, đây mới chính là điều Tác Qua cảm thấy tức giận không thôi.

Khi bắt đầu truy kích, Tác Qua cùng Hồng Lang toàn bộ sự chú ý đều đặt lên người gã thích khách kia, bọn chúng căn bản cũng không biết, lúc đó Y Thủy Bào vốn đã chết rồi.

Cũng không phải vì bọn chúng tự đại, mà một người một sói này bất luận thế nào cũng không nghĩ ra, Y Thủy Bào không ngờ chỉ nhận một kích đã thảm tử.

Hạ Nhất Minh cũng không quay đầu lại. Hắn thay đổi quần áo, giầy cùng binh khí, nhưng không có thay đổi dung mạo mình. Bởi vì hắn đối với thực lực của mình vô cùng tự tin, trước khi đánh một trận sinh tử, khẳng định không cho đối phương có cơ hội thấy được mặt mình.

Một lát sau, Hạ Nhất Minh rốt cuộc cũng cảm thấy chân khí trong cơ thể có chút ngưng trệ.

Điều này là bởi Hạ Nhất Minh khống chế hô hấp, thu liễm toàn bộ mùi trên thân thể. Khi đối phó với Đồ đằng Lang tộc, nếu không muốn bị bọn chúng phát hiện, như vậy che giấu mùi trên thân thể là việc không thề không làm.

Đôi tai khẽ run lên, nghe được âm thanh phía sau truyền tới, Hạ Nhất Minh khóe miệng nở ra một nụ cười giễu cợt.

Nhảy lên một đại thụ, Hạ Nhất Minh không tiếp tục chạy mà gắt gao dán mình trên đó.

Cùng lúc này, thân đại thụ đột nhiên nứt ra, giống như đột ngột mở ra cái miệng khổng lồ, nuốt cả người Hạ Nhất Minh vào trong.

Hạ Nhất Minh thở ra một hơi thật dài, hắn giống như tồn tại ở một không gian khác, tâm tình cũng thả lòng xuống.

Hạ Nhất Minh tò mò quan sát xung quanh. Hắn đột nhiên phát hiên, xung quanh không ngờ trong suốt. Hạ Nhất Minh trong lòng thầm nghĩ, đây mới thực sự là Chướng nhãn pháp, so sánh với nó Chướng nhãn pháp của Tư Mã Âm chỉ như một hạt bụi.

Mắt hoa lên, Hạ Nhất Minh rõ ràng thấy được, một người một sói lướt qua gốc đại thụ, dọc theo con đường trước mặt chạy vội đi.

Hạ Nhất Minh trong lòng hừ lạnh một tiếng. Sau khi hắn ra tay với Y Thủy Bào đã dùng tốc độ nhanh nhất chạy xa vài dặm khỏi nơi đó, nếu Tác Qua không phát hiện ra sơ hở, đợi khi nhận ra Hạ Nhất Minh sớm biến mất chỉ sợ cũng đã muộn.

Mắt thấy Tác Qua nháy mắt đã đi xa, Hạ Nhất Minh trong chốc lát chuẩn bị rời đi, đột nhiên đôi tai run lên, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.

Từ phía sau chạy lại vài người, bọn họ cũng giống như Tác Qua, tìm kiếm dọc con đường này.

Đối với đám Lang tộc sứ giả mà nói, bọn chúng muốn qua dấu vết lưu lại tìm được lộ tuyến này cũng không qua khó.

Bất quá, trong thời gian ngắn cũng chỉ có năm người có thể tìm tới nơi này.

Năm người này đều là Đồ đằng sứ giả, ánh mắt bọn chúng vô cùng ngưng trọng, vẻ mặt đều mang theo vẻ bi phẫn. Hiển nhiên bọn chúng biết được Y Thủy Bào đã chết, cho nên mới có vẻ mặt như vậy.

Hạ Nhất Minh từ trong tiếng gió nghe được tin tức từ xa truyền lại, chính là năm vị Đồ đằng sứ giả này, về phần Xà Nho cùng bốn vị Đồ đằng sứ giả khác dường như không có tin tức gì.
Còn lại mấy vị Đồ đằng sứ giả mặc dù cũng không nói gì, nhưng không hẹn cùng nhìn Cáp Lâm gật đầu.

Sau khi mất đi hai đồng bọn, bọn họ không ai ngu ngốc chấp nhận nhiệm vụ phải chết mười phần này.

Tác Qua ánh mắt trở lên lạnh lẽo. Mặc dù tất cả đám Đồ đằng sứ giả ở chung đã lâu, nhưng bọn họ lúc này không khỏi phát lạnh.

Sau khi chết đi hai người, ngay cả niềm tin của Tác Qua cũng bị đả kích thật lớn, hơn nữa còn có chút chuyển biến.

- Các ngươi không cần tách ra. Nguồn truyện: Truyện FULL

Xà Nho đột nhiên ngắt lời, nói:

- Chúng ta chia làm ba nhóm, tám người các ngươi đi trước, Tác Qua cùng Hồng Lang Vương đi giữa, ta cùng Thạch Vương đi sau cùng.

Đám người nhất thời ngẩn ra, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, ngay cả Tác Qua cũng chậm rãi gật đầu.

Tổ hợp ngàn năm biến dị linh thú cùng Đồ đằng đại sứ giả thực lực tương đương với hai vị Nhất đường thiên cường giả, ngay cả khi bị đánh lén, cũng không có khả năng trong nháy mắt đã bị giết chết.

Mà tám vị Đồ đằng sứ giả đi cùng nhau cũng là một tổ hợp cường đại. Cho dù là Tác Qua cùng Xà Nho đồng thời ra tay cũng đừng mơ tưởng có thể trong khoảng thời gian ngắn đánh gục toàn bộ.

Nếu gặp phải gã thích khách thần bí kia, chỉ cần dây dưa trong chốc lát, với tốc độ Tác Qua cùng Hồng Lang Vương hiển nhiên sẽ mau chóng chạy tới.

Đến lúc đó, tập hợp lực lượng, trừ khi người kia đạt tới cấp bậc Thánh giả, nếu không khẳng định mạng lớn tới đâu cũng phải bỏ lại.

- Nếu là...

Cáp Lâm do dự hỏi:

- Người kia không xuất hiện thì sao?

Xà Nho trên mặt xuất hiện vẻ bất đắc dĩ, nói:

- Nếu người kia không tới, cũng chẳng thể làm gì khác hơn vì hắn mạng lớn.

Tác Qua hàm răng nghiến chặt, hai mắt mơ hồ đỏ lên, nói:

- Hắn chắc chắn sẽ tới, nhất định...

Đám người nhất thời rùng mình, nhìn vào đôi mắt của gã, đều cảm nhận được hàn ý tuôn ra từ đó.

Rất nhanh chóng sau đó, đông đảo đám Đồ đằng tộc nhân đã nhân được lệnh phân tán rời đi.

Đám người Tác Qua cũng không đặt ra phương hướng, mà đám tộc nhân sống từ nhỏ tới lớn trong rừng, cũng biết được, trong tình huống này, càng phân tán ra càng có cơ hội chạy thoát.

Mặc dù bọn họ cũng rõ ràng, bất cứ ai gặp phải thích khách thần bí kia cũng phải bỏ lại tính mạng, nhưng tất cả đều tin tưởng, chỉ cần bọn họ phân tán mà chạy, khẳng định sẽ có phần lớn chạy thoát.

Nhưng bọn họ cũng không biết, trên một cành đại thụ xa xa, một đôi mắt như liệp ưng đang lặng yên quan sát hàng động của họ. Trong đôi mắt đó có vẻ giễu cợt không hề thương xót, lạnh lẽo như băng. Khóe miệng hiện ra một đường cong, cả người đột nhiên từ trên cây hạ xuống.

- Bách huynh, nên đi thu hồi thân thể của ngươi thôi, không nên để lâu...