Vũ Thần
Chương 287 : Bái tế nơi sơn cốc
Ngày đăng: 23:39 19/04/20
Sau khi Hạ Nhất Minh mở cánh cửa, hiện ra trước mắt là một gương mặt quen thuộc. Dược đạo nhân tủm tỉm nhìn Hạ Nhất Minh, ánh mắt hết sức mong đợi.
- Hạ trưởng lão! Ngươi có đột phá hay không?
Hạ Nhất Minh giật mình hỏi lại:
- Dược trưởng lão! Ngài nói đột phá cái gì?
Dược đạo nhân hưng phấn nói:
- Ta nghe Vu sư thúc nói rằng khi ngươi đuổi giết bọn Tác Qua đã ngưng tụ được hai đóa hoa. - Lão dừng một chút, nuốt nước miếng, hỏi nhanh:
- Hạ trưởng lão! Lần này ngươi bế quan có đột phá hay không? Đã đạt tới tam hoa tụ đỉnh hay chưa?
Mặc dù định lực của Hạ Nhất Minh rất cao, nhưng nghe thấy thế cũng không nhịn được.
- Dược trưởng lão! Làm thế nào mà ngài nghĩ như vậy? - Hạ Nhất Minh hít một hơi, tức giận hỏi.
Thấy vẻ mặt Hạ Nhất Minh, Dược đạo nhân như hiểu ra, thở dài nói:
- Hạ trưởng lão! Lần này ngươi bế quan đã được một tháng nên chúng ta mới hiểu lầm như thế. Ôi... - Lão lắc đầu, như đối với chuyện Hạ Nhất Minh không đột phá mà cảm thấy tiếc nuối.
Hạ Nhất Minh lắc đầu, dở khóc dở cười. Trên con đường võ đạo, càng đạt tới đẳng cấp cao thì càng khó khăn. Đừng nói bế quan một tháng cho dù ba mươi năm cũng chưa chắc có thể ngưng tụ được thành hình đóa hoa thứ ba. Còn chuyện tụ đỉnh thành công thì lại càng xa vời.
- Dược trưởng lão! Ngài cũng là người tu luyện võ đạo. Một tiên thiên cường giả như ngài chẳng lẽ vẫn nghĩ được có người nào tu luyện một tháng mà thành công ngưng tụ ra đóa hoa thứ ba chưa? Đừng nói gì đến tụ đỉnh thành công nữa.
Dược đạo nhân ngẩn người. Lão suy nghĩ một chút rồi nghiêm mặt nói:
- Nếu là người khác thì lão phu chắc chắn không tin. Nhưng riêng Hạ trưởng lão thì khác.
Lão nói hết sức thản nhiên. Nhìn ánh mắt Dược đạo nhân, Hạ Nhất Minh mới biết được lão suy nghĩ về mình như thế. Sau mỗi lần bế quan đều có được những thành tựu rực rỡ là chuyện đương nhiên. Nếu không có gì thì mới là chuyện khó tin.
Có được những may mắn hơn người khác, Hạ Nhất Minh không biết đối với mình nó là điều tốt hay là xấu đi nữa. Thở dài, Hạ Nhất Minh nói:
- Dược trưởng lão! Sao ngài lại ở đây?
- Tất nhiên là làm hộ pháp cho ngươi. - Dược đạo nhân vung tay áo lên nói:
- Sau khi ngươi vào mật thất, Vu sư thúc ra lệnh cho ba người chúng ta thay phiên nhau hộ pháp, không để cho người nào quấy rầy. Đến bao giờ ngươi đi ra thì thôi.
Hạ Nhất Minh nhướng mày, trong lòng cảm thấy hết sức ấm áp. Hắn ở trong mật thất tập trung tinh thần vào đọc thư tịch, không hề phân tâm. Nhưng cũng nhờ điều đó mà lần này, hắn đã thu hoạch được rất nhiều. Sau khi xem hết tất cả những điều mà các đời tiền bối lưu lại, trong lòng hắn có rất nhiều cảm xúc.
Số kiến thức đó khiến cho hắn mở rộng tầm mắt hơn rất nhiều. Đối với phương pháp tu luyện của các hệ đã có một cái nhìn toàn diện, hệ thống lại toàn bộ. Mặc dù trước mắt chưa có hiệu quả nhưng khi hắn tiếp tục tiến lên, những kiến thức đó vô cùng quan trọng.
Quay sang vái Dược đạo nhân một cái thật sâu, Hạ Nhất Minh nói nhỏ:
- Đa tạ Dược trưởng lão.
Dược đạo nhân vội vàng đỡ hắn dậy, nói:
- Hạ trưởng lão! Bây giờ ngươi đã là trụ cột của Hoành Sơn chúng ta, cũng là niềm hy vọng của môn phái. Làm sao lão phu lại nhận lễ của ngươi được.
Hạ Nhất Minh lắc đầu, nói:
- Ngài luôn là sư phụ của gia tổ. Bọn ta là con cháu của người, nên ngài chẳng có gì phải ngại.
Con quái xà khi còn sống có khả năng ngăn được một đao của Hạ Nhất Minh. Vậy mà bây giờ lại chẳng khác gì một tấm vải, dễ dàng bị xé rách.
Sau khi Hạ Nhất Minh lột da con quái xà liền tìm thấy trong đầu nó có một viên nội đan rất lạ. Kích thước của viên nội đan rất nhỏ. Nếu Hạ Nhất Minh không tự tay lấy nó ra khỏi đầu con quái xà thì hắn cũng không dám khẳng định đó chính là nội đan của linh thú biến dị ngàn năm.
Sau khi lột xong bộ da của con quái xà, hắn liền lột nốt bộ da của Hồng Lang vương để lấy nội đan.
Tìm một đống cành khô, Hạ Nhất Minh đốt lên đống lửa sau đó vất đầu hai con linh thú vào trong đó. Hắn bình thản nhìn hai cái đầu từ từ bị thiêu cháy thành than.
Thủy Huyễn Cận chết dưới chủy thủ của Xà Nho... Nhưng nếu không phải Tác Qua muốn đẩy hắn vào chỗ chết thì Thủy Huyễn Cận cũng không phải cứu hắn mà tử vong.
Mặc dù, Hạ Nhất Minh giết chết Xà Nho và Tác Qua nhưng không muốn đưa thi thể bọn họ vượt qua ngàn dặm về đây. Vì thế, hắn mang hai con linh thú đến, đốt cháy trước mộ Thủy Huyễn Cận.
Lấy thú thay người đó là cách làm của Hạ Nhất Minh. Nếu để cho Tác Qua và Xà Nho sống dậy, chỉ sợ bọn họ lại một lần nữa tức mà chết.
Hạ Nhất Minh cứ thế lặng im ngồi đó, đợi cho đống lửa dần dần lụi đi.
Vô tình, Hạ Nhất Minh quay đầu lại phía sau. Ở nơi đó có một bóng người cao lớn cô độc đứng im.
Sau khi hắn theo Hạ Nhất Minh tới nơi này vẫn chưa từng nhúc nhích. Ánh mắt hắn vẫn chăm chú nhìn Hạ Nhất Minh tựa hồ không hề chú ý tới vách núi được che dấu một cách đơn giản.
Trước khi đuổi theo, Hạ Nhất Minh cố tránh không dẫn hắn tới đây. Nhưng sau khi thoát ra khỏi hỏa động, Hạ Nhất Minh chẳng còn gì để lo ngại về hắn.
Cho dù, hắn có phát hiện ra u cốc bí ẩn này, phát hiện ra tảng đá trắng được che dấu thì Hạ Nhất Minh cũng chẳng quan tâm.
Bởi cảm giác huyết nhục tương liên khi hắn biến thành đại khảm đao khiến cho Hạ Nhất Minh chẳng thể nào quên.
Nhờ có cảm giác đó mà Hạ Nhất Minh vẫn cứ để cho hắn bám theo tới tận nơi này.
Thu hồi ánh mắt như không hề phát hiện ra hắn, Hạ Nhất Minh đi tới trước mộ phần nâng chén rượu lên.
- Thủy lão ca! Ta đã báo thù cho ngươi... - Hạ Nhất Minh chậm rãi nói:
- Chín mươi sáu tộc nhân Đồ Đằng, cùng với mấy tên sứ giả và hai đại sứ giả. Còn có cả hai con linh thú đáng chết đều đã bị ta giết. Ta... - Giọng nói của hắn hơi nghẹn ngào, một lát sau mới nói:
- Một người cũng không bỏ sót.
Nhắm mắt lại, khuôn mặt của lão lại hiện ra trước mắt hắn. Một trận gió từ đâu thổi tới, xoay quanh người Hạ Nhất Minh rồi biến mất. Đám tro bụi vừa mới đốt cháy bị luồng gió thổi, chậm rãi bay lên trước mặt hắn.
Hạ Nhất Minh lặng lẽ nhìn chăm chú đám tro bụi đang bay lên, nhẹ nhàng nói:
- Thủy lão ca! Ngươi tới rồi phải không? Cho dù ngươi không thể trả lời, nhưng ta vẫn biết là ngươi đã tới.
Tiếng gió nhẹ nhàng rít lên bên tai như trả lời câu hỏi của Hạ Nhất Minh.
Hắn lại nâng chén rượu lên trước phần mộ, nhẹ nhàng rót xuống đất. Ánh mắt hắn dần trở nên kiên nghị.
- Thủy lão ca! Ta hiểu điều ngươi hy vọng không phải là chuyện ta có báo thù cho ngươi hay không... Ta hiểu điều mong mỏi của ngươi... Ngươi hãy yên tâm. Tâm nguyện của ngươi, ta sẽ hoàn thành. Thiên La quốc chắc chắn sẽ trở thành cường quốc số một ở vùng Tây Bắc...
Thanh âm của hắn cũng không lớn, nhưng lại vang vọng trong sơn cốc như có vô số người đồng thời hứa hẹn...