Vũ Thần

Chương 30 : Thực thoại thực thuyết

Ngày đăng: 23:36 19/04/20


Đón nhận ánh mắt của mọi người, Hạ Nhất Minh cười khổ trong lòng, đưa tay lên gãi đầu, thần tình vô tội nói:

- Không liên can đến cháu a. Là gia gia và Tam thúc bảo cháu cứ tận lực rat ay.

Trong lòng Hạ Nhất Minh cũng thầm bồi thêm một câu, "May mắn ta xem xét tình huống, không có tận lực thi triển ra, nếu không lấy bát tầng nội kình thi triển ra như yêu cầu, như vậy Tam thúc khẳng định không chỉ bị đánh bay ra đơn giản như vậy."

Ánh mắt Hạ Nhất Minh liếc nhìn về chỗ Đại bá đang đứng, đột nhiên nghĩ, "Một khi thi triển ra chiến kỹ này lại có thể cùng với cao giai chiến đấu, vậy thực lực của mình chẳng nhẽ có thể so sánh với Đại bá, thậm chí còn cao hơn? Chẳng lẽ mình bất chi bất giác đã trở thành cao thủ thứ hai trong gia trang???"

Chẳng qua ý niệm này cũng chỉ thoáng lóe lên trong đầu mà thôi, Hạ Nhất Minh cũng không có hứng thú hướng tới Đại bá khiêu chiến.

Mọi người đều thu hồi ánh mắt, quay sang nhìn nhau, trong ánh mắt đều nổi lên một tia dở khóc dở cười.

Hạ Vũ Đức đưa tay ra, trợ giúp Hạ Thuyên Nghĩa đã thông một ít kinh mạch bị bế tắc.

Sau nửa ngày, Hạ Thuyên Nghĩa ho khan ra vài tiếng, khoát tay áo, nói:

- Phụ thân. Con không sao. Nội phủ hơi bị chấn động một chút thôi, nghỉ ngơi ba đến năm ngày là khỏi hẳn.

Hạ Vũ Đức thở dài một hơi, nói:

- Thực không thể tưởng tượng được chiến kỹ này lại có uy lực to lớn như thế. Nếu toàn lực công kích, chỉ sợ trong lúc bất ngờ ngay cả Thuyên Tín cũng phải chịu nhiều đau khổ.

Hạ Thuyên Tín gật đầu một cá, đối với điều này không một chút phản đối. Nếu Hạ Nhất Minh ở trước mặt hắn đột nhiên đem một chiêu này tập kích, tuyệt đối có thể làm hắn trở tai không kịp. Chỉ có điều, thực lực của Thuyên Tín cao hơn lão Tam nhiều, cho nên tuyệt đối cũng không chật vật như vậy.

Nội kình tu vi càng cao, tấn chức càng khó khăn, nhưng cũng đồng nghĩa tu vi nội kình càng cao, chênh lệch giữa mỗi tầng cũng càng lớn ra.

Một chiêu này của Nhất Minh có thể đem bát tầng nội kình Hạ Thuyên Nghĩa đánh bay, nhưng nếu đổi lại là Hạ Thuyên Tín thì đẩy lui được vài bước cũng là sự tình khó có thể xảy ra. Còn gặp Hạ Vũ Đức, chỉ sợ ngay cả đẩy lui cũng không được, ngược lại sẽ cường đại nội kình đem toàn bộ uy lực phản ngược lại.

Hạ Vũ Đức ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Nhất Minh, trong ánh mắt mang theo vài phần thưởng thức.

"Đứa tôn nhi này không chỉ có tu vi nội kình vượt qua dự đoán của mình, hơn nữa trong việc tu luyện chiến kỹ, cũng đạt được thành quả không thể hình dung nổi."

Chỉ là lão cũng hiểu được, một chiêu này của Hạ Nhất Minh có thể phát huy ra uy lực như thế, cũng là vì bản tiên thiên chiến kỹ kia, nếu không chỉ bằng vào chiến kỹ trong Tàng Thư Các của Hạ gia trang thì đừng mong có thể đạt kết quả được như vậy.

Ở thời khắc này, trong sâu thẳm tâm hồn Hạ Vũ Đức có chút hâm mộ Nhất Minh. Bởi vì trong cả Hạ gia trang, cũng chỉ có Hạ Nhất Minh tu luyện Kim hệ công pháp, còn lại tất cả mọi người bao gồm cả lão chủ tu công pháp cũng không phải là Kim hệ.

Thở dài một tiếng, Hạ Vũ Đức nói:
Có thể nói, bọn họ có thể đạt được cảnh giới như bây giờ, đều nếm qua không ít đau khổ trong việc tu luyện chiến kỹ.

Vậy mà Hạ Nhất Minh lại bất đồng, hắn tuy phải nhấm nháp sự đau khổ khi không thể tiến bộ trong việc tu luyện nội kình, thế nhưng trên con đường tu luyện chiến kỹ, hắn tuyệt đối thuận buồm xuôi gió, không gặp một chút cản trở nào. Đối với việc này Hạ Nhất Minh tuyệt đối không thể cảm nhận được những cảm giác mà người thân phải trải qua.

Những lời nói của Hạ Nhất Minh tuy rằng được phát ra từ nội tâm, nhưng đối với mọi người nó như một cú đánh mạnh vào tâm thần, không khỏi khiến người ta đau lòng.

Sau một lát, Hạ Vũ Đức thở dài một tiếng, nói:

- Nhất Thiên, Nhất Minh, các cháu lui về trước đi.

Hai huynh đệ Hạ Nhất Minh sóng vai nhau rời đi.

Nhìn bóng dáng của hai người, Hạ Vũ Đức nói:

- Thuyên Tín, từ nay về sau các con không cần xen vào việc tu luyện của Nhất Minh nữa. Cho dù nó bế quan một năm, hay rời khỏi gia trang đi vui chơi, các con cũng không được nhúng tay vào, hết thảy mọi tứ để nó tự nhiên làm.

Hạ Thuyên Tín do dự một chút, nói:

- Phụ thân. Nhất Minh mới chỉ mười bốn tuổi, nếu mặc kệ nó, con sợ nó sẽ lầm đường lạc lối.

Hạ Vũ Đức khẽ mở miệng, nói:

- Không. Ta tin tưởng Nhất Minh. Nó là một thiên tài, một thiên tài chúng ta không thể tưởng tượng được. Đối với thiên tài này, hết thảy những kinh nghiệm chúng ta trải qua đều là trói buộc đối với nó. Mà nó, không nên bị bó buộc, nó phải giống như loài chim bay tự do trên bầu trời. Chỉ có như thế, nó mới có khả năng tăng tiến mạnh hơn, mà không đi sau chúng ta, đi lên con đường chúng ta đã đi.

Ba huynh đệ Hạ Thuyên Tín nhìn nhau, nhớ tới câu nói kia của Nhất Minh, đều yên lặng gật đầu.

Hạ Vũ Đức bước vài bước về phòng mình, ngẩng đầu nhìn trời, nhẹ giọng nói:

- Từ giờ tới lúc Nhất Minh ba mươi tuổi còn mười sáu năm nữa, không biết trong mười sáu năm này, nó có thể đột phá tầng thứ mười, tiến vào tiên thiên không….

Ở phía sau lão, ba huynh đệ đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt của bọn họ cũng tràn ngập sự mong chờ.