Vũ Thần

Chương 334 : Gặp lạ không lạ

Ngày đăng: 23:39 19/04/20


Sau khi rời đi, Hạ Nhất Minh lấy tốc độ nhanh nhất tiến về chủ phong.

Khi hắn tới chủ phong lúc này mới ngừng lại, chỉ nghĩ tới khi nãy cùng lão nhân kia giao thủ một chiêu tới lúc này tâm trạng của hắn vẫn còn nguyên cảm giác hồi hộp.

Mặc dù chỉ có một chiêu nhưng cũng đủ khiến Hạ Nhất Minh cảm nhận được sự khác biệt.

Đặc biệt thời khắc đối phương thần kỳ xuất ra Cửu hoàn đại đao, không ngờ có thể khiến hắn rơi vào cảm giác vô cùng nguy hiểm.

Nếu không phải khí thế lúc đó hắn đạt tới cao điểm, hơn nữa trong tay còn cầm Đại Khảm Đao do Bách Linh Bát biến thành, nếu không e rằng hắn không thể chịu được hơn trăm đao mãnh liệt của đối phương trùng kích.

Ánh mắt dừng trên Đại Khảm Đao, Hạ Nhất Minh không khỏi ớn lạnh. Nếu khi nãy đổi lại là Ngũ Hành Hoàn, e rằng chỉ dựa vào năng lực của hắn binh khí không bị đánh bay thì cũng là thân thể.

Hai tai run lên hồi lâu, Hạ Nhất Minh dò xét một hồi mới khẳng định không có ai trong phạm vi xung quanh.

Với thực lực Tam hoa của hắn lúc này lại thêm thái độ cẩn thận dò xét, cho dù là Tôn giả cấp bậc cũng đừng mơ tưởng có thể qua mắt được hắn.

Đặt Đại Khảm Đao trên mặt đất, Hạ Nhất Minh lùi ra sau vài bước.

Sau một hồi biến hóa, Bách Linh Bát đã xuất hiện trước mắt hắn.

- Bách huynh. Ngươi xem thực lực người đó thế nào?

Hạ Nhất Minh thuận miệng hỏi.

Mặc dù hắn hỏi câu này dường như không đầu không cuối nhưng Bách Linh Bát hoàn toàn hiểu được.

- Người này thực lực rất mạnh, ngươi tạm thời chưa phải là đối thủ.

Hai mắt Hạ Nhất Minh phát ra một tia kỳ dị, nói:

- Nếu như với năng lực biến hình của ngươi kết hợp với Tam hoa của ta, liệu có thể đánh thắng hay không?

Nếu chỉ tính một mình Hạ Nhất Minh, cho dù hắn có sử dụng Ngũ Hành Hoàn e rằng cũng không dám có suy nghĩ này. Nhưng nếu tính cả Bách Linh Bát lại hoàn toàn khác.

Bách Linh Bát suy nghĩ hồi lâu rốt cuộc nói:

- Khả năng thành công là một nửa. Nguồn truyện: Truyện FULL

Trong lòng Hạ Nhất Minh nhất thời nổi lên cảm giác hưng phấn mãnh liệt.

Tam hoa cường giả khi chống lại Tụ đỉnh tôn giả khả năng thắng lợi đạt năm phần e rằng cũng chỉ có hắn mà thôi.

Mặc dù được sự trợ giúp của Bách Linh Bát nhưng đây cũng là một chuyện rất đáng tự hào.

Chẳng qua nhìn Bách Linh Bát, Hạ Nhất Minh không khỏi lắc đầu thầm than. Binh khí này quả thực cũng thật khó sử dụng.

Đôi tai chợt run lên vài cái, Hạ Nhất Minh kinh ngạc quay đầu lại, xa xa một đạo thân ảnh như chớp phóng tới nơi này. Chỉ trong một cái chớp mắt Kim Chiến Dịch đã vững vàng xuất hiện tại đây.

Đầu tiên Kim Chiến Dịch quan sát Bách Linh Bát, xem người bên cạnh Hạ Nhất Minh là ai. Nhưng gã cũng không quên hỏi:
Gã khẽ lắc đầu, mặc dù trong lòng còn có một chút nghi ngờ. Ví dụ như người này trong hoàn cảnh đó sao có thể tập hợp công pháp trăm nhà nhưng nghĩ tới thái độ của Bách Linh Bát, gã liền bỏ qua ý định dò hỏi.

Nói chuyện mất hứng như vậy chỉ nên gặp phải một lần, không nên tiếp tục chuốc lấy xui xẻo.

- Hạ huynh. Hai kẻ chúng ta đuổi theo thân thủ rất mạnh, không phải chuyện đùa. Ngươi trước giờ đã từng gặp qua chưa?

Kim Chiến Dịch lại tiếp tục vấn đề khi nãy, nghiêm túc hỏi.

Hạ Nhất Minh vẻ mặt nghiêm nghị nói:

- Chưa từng gặp qua. Bất quá với kiến thức của Kim huynh chẳng lẽ không biết sao?

Kim Chiến Dịch cười khổ một tiếng, nói:

- Nếu ta đoán không lầm, hai người này...

Vừa nói tới đây hắn chỉ chỉ lên chủ phong, âm thanh chợt nhỏ lại:

- Hẳn là các vị Tôn giả trên đó.

Hạ Nhất Minh sắc mặt khẽ đổi, trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên không ai là kẻ ngốc, Kim Chiến Dịch đoán không sai.

Có thể đạt tới trình độ như vậy, hơn nữa có thể bình thường tới đây, sợ rằng cũng chỉ có những Tôn giả đại nhân mà thôi.

- Kim huynh. Bọn họ vì sao muốn chúng ta đuổi theo?

Hạ Nhất Minh thử thăm dò.

Kim Chiến Dịch lắc đầu nói:

- Hạ huynh. Có một vài việc ta muốn khuyên huynh.

- Kim huynh cứ nói.

- Những lão quái vật kia sống rất lâu rồi. Có trời mới biết được bọn họ tại sao làm vậy. Có lẽ là do tâm tình không tốt muốn chúng ta rượt đuổi một chút thôi.

Kim Chiến Dịch thở dài nói:

- Dựa theo kinh nghiệm trước đây của ta. Nếu gặp phải chuyện không thể tránh được này, tốt nhất là bỏ mặc. Gặp lạ không lạ, sự lạ tất thường. Chính là đạo lý này.

Hạ Nhất Minh trợn mắt cứng lưỡi, rốt cuộc cười khổ một tiếng, ngón tay cái dựng lên, nói:

- Kim huynh cao kiến. Tiểu đệ bội phục.

Nhưng trong đầu hắn không khỏi xuất hiện suy nghĩ. Người này lớn lên trong hoàn cảnh thế nào vậy?