Vũ Thần

Chương 353 : Đại Thân biên thành

Ngày đăng: 23:40 19/04/20


Trên bình nguyên mênh mông xuất hiện một tòa kiến trúc to lớn. Ngẩng đầu nhìn lên, nó khiến người ta phải ngây ngất. Tường thành rộng lớn, cao ngất đứng sừng sững trên mặt đất, phảng phất như một con cự long tỏa ra uy nghiêm vô tận.

Kim Chiến Dịch cưỡi Đại Hắc khẽ vung roi ngựa lên, cười dài nói:

- Hạ huynh, bắt đầu từ tòa thành này trở đi, chúng ta mới được coi là bước chân vào biên giới của Đại Thân quốc.

Hạ Nhất Minh hơi gật đầu, trong lòng cũng có chút rung động. Từ tòa tiểu thành không ai quản lí đi tới nơi đây, đoàn xe phải đi suốt ba ngày đường.

Thành thị vùng biên cảnh tự nhiên là mang tính chất bán quân doanh. Nhưng mà xét theo vẻ ngoài, diện tích và trình độ phồn vinh của nó lại không chút nào kém thủ đô Thiên La quốc.

Lúc này, trong lòng hắn nổi lên một cảm giác bất đắc dĩ. Đây là sự chênh lệch quá lớn không cách nào có thể bù đắp. Tuy nhiên ở bên ngoài hắn vẫn tỏ vẻ thản nhiên.

Đến bây giờ Hạ Nhất Minh đã không còn thể hiện toàn bộ cảm xúc của mình ra ngoài như ngày trước nữa.

Kim Chiến Dịch đột nhiên cười nói:

- Hạ huynh, huynh có cảm thấy được điểm đặc sắc ở nơi đây không?

Hạ Nhất Minh nghi hoặc, không hiểu ra sao cả nói:

- Điểm đặc sắc?

Kim Chiến Dịch đưa ánh mắt nhìn qua đoàn xe, nói:

- Nếu như Hạ huynh theo đoàn xe tiến vào trong thành, thì chắc chắn sẽ được khoản đãi một cách tốt nhất. Nhưng cũng vì vậy mà mất đi một số thứ.

Hạ Nhất Minh hiểu ra, khóe miệng không khỏi hơi nhếch lên lộ ra nụ cười:

- Kim huynh có đề nghị gì?

- Ở Đại Thân, nếu Hạ huynh muốn cảm nhận sự khác biệt giữa các thành thị thì ta có một ý kiến rất hay…

Kim Chiến Dịch nghiêm túc nói:

- Ừm.
Mà tận đến khi ba người bọn họ rời cửa thành đã mấy chục thước nơi này mới khôi phục lại trật tự.

Tuy rằng chỉ vừa mới vào thành nhưng Hạ Nhất Minh đã hiểu được địa vị của Linh Tiêu bảo điện ở Đại Thân quốc.

Có lẽ địa vị của Linh Tiêu bảo điện so với Thiên Trì ở Tây Bắc cũng không sai biệt lắm.

Nó cũng không phải nắm trong tay toàn bộ ruộng đất của quốc gia, nhưng địa vị của chúng lại ngầm vượt quá cả quốc gia.

Cái lệnh bài mà Phí Điền Quách lấy ra tất nhiên không thể là lệnh bài cao cấp của Linh Tiêu bảo điện, nhưng ở nơi này lại tương đương giấy thông hành vạn năng.

Hơn nữa ánh mắt tên lính khi nhìn thấy nó cơ hồ mang chút sợ hãi. Từ đó Hạ Nhất Minh có thể cảm nhận được địa vị siêu nhiên của Linh Tiêu bảo điện tại quốc gia này.

Sau khi vào thành thỉnh thoảng ánh mắt Hạ Nhất Minh lại dừng lại ở hai bên đường phố. Con đường mà bọn họ đang đi là con đường lớn nhất trong thành. Điều khiến Hạ Nhất Minh cảm thấy kinh ngạc chính là kiến trúc nơi này và vùng Tây Bắc có khác biệt rất lớn.

Hai bên đường lớn không ngờ đều là các phủ đệ thật lớn nằm san sát nhau, trên mặt treo đủ loại bảng hiệu.

Hai tai hơi run run, Hạ Nhất Minh có thể nghe được tiếng binh lính đang thao luyện ở phía xa. Hắn ngẩng đầu nhìn về một góc của tòa thành. Ở nơi đó, bụi đất bay lên như có cả thiên quân vạn mã khiến người ta không kìm được phải nhìn theo.

Kim Chiến Dịch đột nhiên cười nói:

- Hạ huynh, đằng kia chỉ có nhóm tiểu tử đang chơi đùa xem cũng chẳng có gì thú vị chúng ta nên tập trung vào chính sự.

Hạ Nhất Minh đầu tiên ngẩn ra, lúc sau mới hiểu ra, hắn đang nói về chuyện ăn uống.

Trong mắt nhân vật cấp bậc như Kim Chiến Dịch thì lực lượng binh lính thủ vệ biên thành chỉ như bọn trẻ con chơi đùa, còn thứ chân chính làm cho hắn động tâm ở trong tòa thành này chính là ăn.

Cúi đầu nhìn xuống, Hạ Nhất Minh chậm rãi nắm chặt hai tay.

So với các nước ở vùng Tây Bắc, Đại Thân quốc có thực lực hùng mạnh lại càng thêm được người ta kính sợ. Giờ phút này trong lòng hắn có một ý niệm càng lúc càng trở nên kiên định.