Vũ Thần
Chương 417 : Khiêu Chiến
Ngày đăng: 23:41 19/04/20
Ánh mắt ba người Hác Huyết có chút ngạc nhiên, tò mò nhìn Hạ Nhất Minh. Lúc đầu, ba người còn tưởng hắn là hậu bối của Kim Chiến Dịch. Cũng chẳng phải nhắn lực của họ quá kém mà do tuổi của Hạ Nhất Minh quả thực quá trẻ.
Tuy rằng sau khi bước vào tiên thiên dung nhan sẽ chậm lão háa, nhưng số người chưa tới hai mươi đã bước vào tiên thiên thì chỉ đếm trên đầu ngón tay, ít nhất thì ba người chưa gặp được người nào như vậy.
Khi nghe Kim Chiến Dịch nói bọn họ mới biết người thanh niên trẻ tuổi trước mặt không phải là vãn bối mà chính là cao thủ cùng đẳng cấp.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu với ba người, tùy ý nói,
- Hạ Nhất Minh bái kiến tam huynh.
Kim Chiến Dịch đã giới bọn họ trước hiển nhiên là tôn trọng hắn. Nếu hắn còn chờ Kim Chiến Dịch giới thiệu mình nữa thì đúng là thái quá.
- Hạ Nhất Minh?
Ánh mắt ba người thay đổi, xuất hiện sự kinh ngạc. Chư Quan Hảo cười ha hả, nói,
- Thì ra đây chính là Hạ huynh đệ đã đgi chiến với Kỳ Liên song ma. Ngưỡng mộ đgi danh đã lâu. Hắn quay sang gật đầu với Kim Chiến Dịch nói,
- Đáng lẽ khi thấy Kim huynh, chúng ta nên đoán ra mới đúng.
Hạ Nhất Minh mỉm cười. Hắn vẫn thầm quan sát mấy người này. Tu vi của bọn họ cực cao. Mặc dù chưa giao thủ vẫn cảm nhận được áp lực phát ra từ họ. Đỏ chính là khí thể của nhúng người đã ngưng xuất ra hoa mới có được. Cao thủ chỉ cần cảm nhận một chút là biết ngay.
Có điều Hạ Nhất Minh cũng chỉ liếc mắt nhìn qua Chư Quan Hảo và Phương Thịnh một chút. Phần lớn sự chú ý của hắn tập trung vào Hác Huyết.
Không phải do giới thiệu của Kim Chiến Dịch mà Hạ Nhất Minh cảm nhận được từ người hắn một làn hơi lạnh. Có thể khiến người khác cảm giác như thể chắc chắn không phải là kẻ bình thường.
Hai tay ôm quyền, Hạ Nhất Minh cao giọng nói,
- Giao chiến với Kỳ Liên song ma đều là công lao của Kim huynh! Tiểu đệ chỉ đứng lược trận mà thôi, chẳng có gì đáng để nhắc tới.
Hác Huyết chợt mở miệng, nói,
- Phương huynh! Chư huynh! Thật ra chúng ta đã gặp Ha huynh rồi.
Khi hắn vừa mở miệng, Hạ Nhất Minh cảm thấy chấn động, đan điền như bị một thứ lực lượng kỳ lạ nào đó thu hút.
Hạ Nhất Minh ngoài mặt vẫn thản nhiên nhưng trong lòng trở nên cảnh giác.
Từ trước đến nay thì chỉ hai lần có dị tượng này. Một là khi Hạ Nhất Minh đón lấy cái bình nhỏ do La Thước Á vất ra mà bị phong bế. Khi giao thủ với Xà Nho, bị Thạch Vương cắn cho một cái. Đan điền hắn cũng từng dao động từ đó mới có thể chuyển hóa Cương Hóa thuật của Thạch Vương và hơi lạnh của cái bình ngọc thành năng lực của bản thản.
Vậy mà lúc này, Hác Huyết mới mở miệng đã khiến cho đan điền của hắn dao động. Vì thế khiến hắn hết sức cảnh giác.
Có thể khẳng định được trên người Hác Huyết có một lực lượng kỳ bí vượt xa hai người còn lại. Hắn đưa mắt nhìn Kim Chiến Dịch. Có lẽ gã cũng cảm giác được nên khi thiệu mới không bình thường như vậy.
- Hạ huynh vẫn chưa phải là tôn giả. Kim Chiến Dịch lắc đầu nói,
Các vị cũng đừng đoán! Đây là tuyệt kỹ độc môn của Hạ huynh. Ta cũng không chống được. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Ba người bọn họ hoảng sợ. Quen biết Kim Chiến Dịch bao lâu nhưng chưa hề thấy hắn phục n ai đến vậy. Nhất thời, địa vị của Hạ Nhất Minh trong lòng bọn họ lại cao hơn mấy phần.
Đặc biệt là Hác Huyết. Hai mắt hắn lóe lên tinh quang mở miệng,
- Thần công của Hạ huynh thật khiến người bái phục! Hác mỗ bất tài cũng muốn lãnh giáo một phen. Xin Hạ huynh đáp ứng.
Hai người Phương Chư ngập ngừng nhưng không ngăn cản, bọn họ cũng muốn xem Hạ Nhất Minh có tuyệt kỹ gì tạo ra được chiến tích huy hoàng đến vậy.
Chợt Kim Chiến Dịch cười tủm tỉm nói,
- Hác huynh! Lần trước chúng ta đấu với nhau cũng đã hơn hai mươi năm rồi thì phải?
Hác Huyết gật đầu nói,
- Không sai. Hai mươi mốt năm, bảy tháng, sáu ngày.
lúc này Hạ Nhất Minh mới hiểu ra. Chắng trách bọn họ nói chuyện với nhau như thế. Thì ra là trước đó đã giao thủ. Tuy vậy từ thái độ cũng biết được kẻ thất bại chắc là Hác Huyết.
Kim Chiến Dịch vung tay áo lên, nói,
- Hác huynh! Huynh nhớ kỹ như thế chắc là vẫn chưa chịu thua. Đã thế, ta với ngươi tái chiến một trận được không?
Hác Huyết chưa mở miệng, Phương Thịnh và Chư Quan Hảo đã nói,
- Không được.
Kim Chiến Dịch nhướng mày quay đầu lại nhìn. Phương Thịnh xấu hổ, cười nói,
- Kim huynh! Lần này ra ngoài, tộc trưởng từng căn dặn dù thế nào cũng không được giao thủ với Kim huynh! Nếu trái lời sẽ bị trục xuất khỏi gia môn. Vì vậy mà nếu ngươi bức bách chẳng khác nào giết chúng ta rồi.
Thật ra, tộc trưởng Phương gia từng nói, Cho dù thế nào cũng không được giao thủ với một kẻ điên như Kim Chiến Dịch.
Có điều đứng trước mặt hắn. Phương Thịnh đương nhiên không dám nhắc nguyên văn. Kim Chiến Dịch hừ lạnh một tiếng, đang định nói tiếp thì Hạ Nhất Minh đã mở miệng,
- Nếu Hác huynh đã có hứng thú, Hạ mỗ đương nhiên phụng bồi.