Vũ Thần

Chương 434 : Ngưng Huyết Châu

Ngày đăng: 23:41 19/04/20


Ba người bọn họ không che mặt. Nếu Hạ Nhất Minh ở đây, khẳng định sẽ lập tức nói được tên bọn họ. Ba người này không ngờ chính là Chư Quan Hảo, Phương Thịnh và Hác Huyết.

Từ lúc ở bên ngoài hắc linh, ba người đó đã ly khai khỏi hai người Hạ Nhất Minh và Kim Chiến Dịch, hơn nữa còn tiến vào hắc linh từ ba nơi khác nhau. Nhưng giờ phút này, không ngờ bọn họ lại tụ tập cùng nhau một lần nữa.

Chư Quan Hảo nhìn thi thể dưới mặt đất, cười khổ một tiếng, nói:

- Hác huynh, lần này ngươi ra tay quá sớm nhỉ!

Quả nhiên là giống như Hạ Nhất Minh sở liệu, bọn họ tiến vào đều coi đại bộ phân người tu luyện là mục tiêu. Nhưng lúc này vừa mới vào Quỷ Khốc Lĩnh có nửa ngày, Hác Huyết liền khẩn cấp ra tay, việc này đã làm xáo trộn kế hoạch mà bọn họ đã đặt ra trước đó.

Hác Huyết khẽ lắc đầu, nói:

- Chư huynh, ta cũng không muốn ra tay sớm như vậy, nhưng kẻ này có huyết hải thâm cừu với ta. Nếu gặp nhau ở đây, hắn không tử thì ta vong.

Trong giọng nói của hắn có sự căm hận rất sâu. Đó là loại thù hận khắc cốt ghi tâm, trừ việc dùng máu tươi để rửa sạch thì không còn biện pháp nào khác có thể giải được. Chư Quan Hảo và Phương Thịnh liếc mắt nhìn nhau, trong lòng bọn họ đều kinh ngạc và nghi ngờ.

Quan hệ giữa bọn họ và Hác Huyết không phải tầm thường. Tam đại thế gia cũng có quan hệ cực kỳ chặt chẽ, đây cũng là lý do chủ yếu mà ba người bọn họ có thể cùng nhau thực hiện kế hoạch. Tuy nhiên, bọn họ quen biết Hác Huyết đã nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy y kích động đến thế. Từ trước tới giờ, Hác Huyết vẫn nổi danh là bình tĩnh, không ngờ cũng có lúc kích động.

Nhìn hai người bọn họ, Hác Huyết cười khổ nói:

- Chư huynh, Phương huynh, xá đệ ngày xưa chính là chết trong tay kẻ này, cho nên vừa rồi tiểu đệ mới không thể nhẫn nhịn nổi. Xin các huynh thứ lỗi.

Phương, Chư hai người lúc này mới thoải mái. Trăm năm trước, hai huynh đệ Hác gia đại danh vang dội, thiên phú của thân đệ đệ của Hác Huyết không hề thua kém huynh trưởng chút nào. Nhưng mười năm trước, Hác gia lão Nhị bất chợt ly kỳ bỏ mình. Hác gia vẫn không công bố nguyên nhân, đến giờ mới biết được, không ngờ thiên tài hơn người Hác gia lão Nhị là bị người ta giết chết. Phương Thịnh ho nhẹ một tiếng, nói:

- Hác huynh, ngươi đã báo được thù cho lệnh đệ, vậy xin mời nén bi thương để tiếp tục làm việc.

Hác Huyết nhẹ nhàng gật đầu một cái, vẻ thù hận trong mắt chậm rãi tiêu tán rất nhiều.

Sau một lát, y tiếc nuối nói:

- Đáng tiếc, không thể tưởng được sau khi người này điên rồi lại trở nên cuồng bạo như thế, ngay cả chúng ta cũng không thể cản hắn lại được. Không thể tự tay giết chết hắn, thực sự là đáng tiếng.
Chỉ có điều, hắn cũng không biết, đám người Hác Huyết bọn họ đồng hành, kỳ thật là lòng mang sát khí. Nếu chẳng phải có quá nhiều người chú ý tới bọn họ, khiến ba vị Tôn Giả kiêng kị lẫn nhau, như vậy ba người bọn họ khẳng định là sẽ phối hợp với Tôn Giả sát thủ đến từ chính Hoàng Tuyền Môn, trở mặt vô tình giết chết hắn ngay.

Trong hình ảnh, dường như ba người đang thương thảo gì đó. Cánh tay đang cầm túi da của Hác Huyết khẽ rung lên, lập tức mang thi thể đó ra. Nơi bọn họ dừng lại không ngờ là một bãi cỏ rậm rạp, cỏ dại cao tới nửa thân người. Không ngờ trong Quỷ Khốc Lĩnh còn có địa phương như vậy, thật sự là khiến Hạ Nhất Minh cảm thấy bất ngờ.

Hác Huyết đặt thi thể đó lên trên đám cỏ dại, sau đó lấy từ trong người ra một chiếc bình nhỏ, rót ra vài giọt chất lỏng. Sau một lát, ba người bọn họ nhanh chóng quay người rời đi.

Động tác của ba người này tuy rằng rất cẩn thận nhưng bọn họ đều chỉ tập trung chú ý ở vùng lân cận nên không thể nào ngờ nổi, ở một nơi cách đó khá xa, đang có người dùng một phương thức không ai có thể ngờ nổi để giám thị từng cử động của họ.

Tuy nhiên, có Bách Linh Bát quái dị này, đừng nói là ba người bọn họ, cho dù là đổi lại ba vị Tôn Giả, cũng đừng mơ tưởng phát hiện chút manh mối gì trong hoàn cảnh này. Khi ba người bọn họ rời đi thật xa, Hạ Nhất Minh do dự một chút, nhẹ nhàng và khéo léo đi tới đám cỏ dại đó.

Khi ánh mắt hắn hạ xuống đám cỏ, lập tức hắn kinh hãi gần chết. Thi thể kia đã không còn ở đó nữa.

Một luồng khí lạnh dâng lên từ đáy lòng. Hạ Nhất Minh xoay chuyển ánh mắt, vẫn không hề phát hiện được gì như trước. Đột nhiên, đôi mắt hắn ngưng lại, nhìn thấy vết máu trên mặt đất.

Trong lòng hắn vừa động, nhớ tới nội dung ghi trong một cuốn sách cổ từ xưa ghi lại, trong một số đại gia tộc hoặc đại môn phái, có thể luyện chế ra một loại thuốc bột thần kỳ nào đó. Một khi loại thuốc bột này nhập vào máu liền có thể dần dần biến toàn thân sinh vật đó thành một đám máu, thậm chí ngay cả da lông và quần áo cũng có thể hòa tan.

Máu sau khi hoàn tan này có tác dụng thúc đẩy sinh lực cho thực vật, thậm chí còn có thể khiến cho một số loài thực vật biến dị. Ánh mắt của Hạ Nhất Minh dừng lại ở đó rồi nhìn đám cỏ dại ở cạnh mình, trong lòng hiểu ra điều gì đó. Hắn quay đầu hỏi:

- Bách huynh, có phải thi thể kia đã bị hòa tan rồi không?

Bách Linh Bát gật đầu không chút ngạc nhiên nói:

- Không sai, đã hóa thành đám máu tươi này và ngấm vào dưới đám cỏ rồi.

Trong mắt Hạ Nhất Minh hiện lên một tia mãnh liệt. Hắn thu hồi ánh mắt, nhìn phương hướng ba người Hác Huyết rời đi, thật lâu không nói gì... ....