Vũ Thần

Chương 436 : Sát nhân thủ châu

Ngày đăng: 23:41 19/04/20


Hạ Nhất Minh không hiểu ra sao cả nhìn sơn động này. Bề ngoài sơn động không hề bị đất đá che lấp. Trong lòng hắn hồ nghi tròng mắt chuyển động, chợt bừng tỉnh ngộ hỏi:

Ba người bọn họ đi vào đây à?

Bách Linh Bát gật đầu nói:

Trong son động này có một người tu luyện.

Trong lòng Hạ Nhất Minh lập tức trầm xuống. Hắn rốt cục hiểu được quả nhiên mình đà không tính sai. Ba người đỏ quả thật có cùng một mục tiêu. chính là tất cả những cao thủ tiến vào Quý Khốc Lĩnh. Chỉ có điều duy nhất mà hắn không thể xác định chính là vì sao ba người này lại mạo hiểm đắc tội với toàn thể thiên hạ như vậy.

Nêu hành động này của bọn họ bị truyền ra ngoài, như vậy khăng định sè ừờ thành công địch của tắt cà các thế lực mạnh nhất đông tây. Đừng nói là ba người bọn họ. cho dù là tam đại thế gia sau lưng bọn họ sê bị các môn phái khác phẫn nộ liên thù diệt trừ.

Tĩnh tâm trờ lại. Hạ Nhất Minh chậm rãi kích thích hai tai. Tâm của hắn như thể đã hóa vào trong gió. hòa thành một chỉnh thể với toàn bộ gió của thế giới này.

Đương nhiên, đây chăng qua chì lã một cảm giác đặc biệt, với tu vi hiện tại của hắn. còn xa mới có thể đạt tới một bước không thể tin nổi này.

Tuy nhiên, ờ khoảng cách hiện tại này. khi mà Hạ Nhất Minh đà thi triển công phu thuận phong nhĩ tới mức tận cùng thì có thể nghe được thanh âm ờ trong son động.

Ba tiếng bước chân như có như không vãng theo tiếng gió, trừ thử đó ra, trong sơn động còn có một tiếng hít thờ cực nhỏ. Tiếng hít thờ này trầm thấp mà có lực, đồng thời còn có một tần suất kỳ dị. Hạ Nhất Minh lập tức hiêu rằng người này đang tu luyện công pháp đặc thù nào đó. hơn nưa đã tới lúc mấu chốt. Hắn không xa lạ đối với loại tình huống này. Đây chính là lúc người nào đó tấn công chưởng ngại cực hạn, hon nưa lúc lẳng nghe thanh âm này, hắn mơ hồ cảm thấy dường như người đỏ sắp đột phá. Nhưng đúng vào thời khắc cuối này, đám người Hác Huyết đã đi tới chỉ còn cách người đó chừng mười thước.

Tuy răng đã dùng tuyệt đại bộ phận tinh lực để tân công chướng ngại cực hạn. Nhưng đối mặt với hoàn cảnh trí mạng này. người đó cuối cùng vẫn phân tâm, mở mắt ra.

Vị cao thủ trong hang động kia chảng qua mới chỉ đạt tới cảnh giới tam hoa mà thôi. lúc này vào Quý Khốc Lĩnh đê mạo hiêm ginh mạng tấn công thế chân vạc, thấy sắp thắng lợi lại bị người quấy rầy, trong lòng vô cùng kinh sợ.

Trước kia chưa bao giờ phát ginh loại chuyện thể này. Tát cả các thể hệ người tiến vào đây đều đã được các trường bổi chỉ dạy ân cần, nhưng bọn họ đều chì phòng bị âm sát khí trong Quỹ Khốc Lĩnh, tránh bị âm sát khí xâm nhập biến thành ngxrời điên chỉ biết giết chóc. Nhưng đúng là chưa bao giờ có gi từng nói với bọn họ rằng còn cẩn phải phòng bị cao thù nhân loại.
Nhìn lần này vết thương nho nhỏ ở mi tâm lập tức trở thành vết thương trí mạng. Thân thể y loạng choạng, rốt cục ngã thật mạnh xuống đất.

Ba người Hác Huyết không vội vàng tiến lên. Bọn họ cẩn thận chờ tại chồ. cho đến khi người kia thật lâu không hề nhúc nhích, bọn họ mới yên tâm. Phương Thịnh đột nhiên cười khó một tiếng, nói:

- Thật sự là gặp quỷ, nửa canh giờ này chẳng phải là dễ dàng gì.

Chư Quan Hảo hơi gật đầu. giơ hai tay tán thành đánh giá này của đồng bọn.

Huyết lóe lên. đột nhiên nói:

Bị ngưng huyết thuật đánh trúng sẽ có tốc độ tăng trưởng cực nhanh. Hai người mà chúng ta gặp lần trước không phải là cao thủ tam hoa là cao thủ chân vạc.

Phương Thịnh và Chư Quan Hảo nhìn nhau, lần lượt gật đầu. Sau khi tự mình thể nghiệm sự dũng mành của người kia, bọn họ rất dề nhận ra diêm này.

Hác Huyết tiến lên, lấy ra một cái bao tay. bò đẩu người kia ra. lấy ra một giọt máu cực kỳ tươi sáng, dường như là tràn đầy ma lực. chính là Ngưng Huyết Châu

Tiếp đó. bọn họ đi vào tận góc âm li trong cùng của sơn động, lấy ra một cái binh ngọc, hoàn toàn hòa tan thi thể người đó.

Chỉ có điều, bọn họ không phát hiện ra. ờ đinh sơn động có một vật thể kĩ dị phát ra hào quang mờ nhạt. hoàn toàn chép lại một cách hoàn mỹ tất cả những gi đã phát sinh trong động.