Vũ Thần
Chương 443 : Bỏ chạy
Ngày đăng: 23:41 19/04/20
Thịch… thịch… thịch
Sau khi nghe Hác Huyết chính mồm nói ra những lời này, Hạ Nhất Minh có thể nghe được rất rõ tiếng tim mình đập dựng lên.
Vụ hóa thần binh.
Những người đã tu luyện tới chân vạc, nếu muốn thăng tiến trở thành một vị Tôn Giả tam hoa tụ đỉnh thì nhất định phải hoàn toàn dung nhập chân khí với thần binh, hấp thu nó vào trong thân thể.
Mà muốn làm được điểm này, vụ hóa thần binh chính là lựa chọn duy nhất.
Có thể nói, chỉ sau khi thành công vụ hóa thần binh mới có thể hút vào trong cơ thể, từ đó về sau thăng tiến thành Tôn Giả hùng mạnh.
Đồng thời, nếu có thể vụ hóa thần binh, vậy chẳng khác nào đã đặt một chân vào cảnh giới Tôn Giả. Chỉ cần hấp thu thần binh vào cơ thể và bế môn nghiền ngẫm thêm một thời gian, lợi dụng thần binh câu thông với sức mạnh thiên địa là có thể nắm giữ đủ loại năng lực đặc thù của Tôn Giả.
Theo cách nói của Hác Huyết, chỉ cần có thể thu thập đủ ba viên Ngưng Huyết Châu, như vậy chương ngại to lớn từ cảnh giới chân vạc tiến lên Tôn Giả có thể hoàn toàn biến mất, chỉ cần thời gian tu luyện nhất định là có thể thuận lợi đột phá cực hạn.
Trong nháy mắt này, Hạ Nhất Minh đã có thể khẳng định, nếu việc này truyền ra ngoài, như vậy tất cả cao thủ trong thiên hạ đều sẽ lâm vào điên cuồng.
Hắn hít một hơi thật sâu, chậm rãi bình ổn trái tim đang đập dựng lên.
Ba người Hác Huyết cũng lặng lẽ chờ. Bọn họ cũng không hề biểu hiện xao động vội vàng. Dù sao, bọn họ cũng từng trải qua tình cảnh thế này, biết trong lòng Hạ Nhất Minh đang dậy sóng mãnh liệt thế nào. Nếu biểu hiện của Hạ Nhất Minh là thờ ơ, ngược lại mới làm bọn họ sinh lòng nghi ngờ.
Thật lâu sau, Hạ Nhất Minh rốt cục mở miệng nói:
- Thì ra là thế, chẳng trách sau khi các ngươi tiến vào Quỷ Khốc Lĩnh liền đi cùng một chỗ, hơn nữa còn không hề tu luyện.
Biểu tình của Hác Huyết hơi cứng lại, nói:
- Các hạ, ngươi cũng là một vị cao thủ chân vạc, sau khi nghe thấy việc này, cảm tưởng của ngươi là gì?
Y dừng lại một chút, nói tiếp:
- Xin cứ nói thật cho ta biết. Nếu có cơ hội như vậy xảy ra trước mặt ngơi, như vậy ngươi sẽ lựa chọn thế nào, sẽ lựa chọn tiếp tục tu luyện, tranh thủ trăm năm không hề có cơ hội tiến lên thành Tôn Giả, hay là sử dụng thủ đoạn phi thường để cam đoan có thể thăng tiến thành công?
Hạ Nhất Minh nhanh chóng tính toán trong lòng. Tuy nhiên sau một lát, hắn không ngờ bi ai phát hiện, cho dù là chính hắn cũng có chút không cầm lòng nổi.
Tiếp đó, tất cả mọi người đều nghe được thanh âm sàn sạt rất nhỏ vang lên.
Tuy rằng thanh âm này cực nhẹ nhưng ở đây đều là những cao thủ ít nhất đã đạt tới chân vạc, dưới tình huống họ cố ý lắng nghe, thanh âm sàn sạt rất nhỏ này trở nên rõ ràng như sét đánh bên tai.
Trong lòng tò mò, Hạ Nhất Minh thầm đoán lai lịch của thanh âm này.
Mà ba người Hác Huyết đều sắc mặt đại biến, Phương Thịnh kinh hô:
- Thiên niên hạo kiếp (thảm họa ngàn năm)... .....
Hác Huyết lớn tiếng quát:
- Mọi người tản ra, đi ra ngoài.
Thanh âm của y còn chưa dứt, ba người đã xoay người, lao ra ngoài núi như một tia chớp.
Lúc này đây, bọn họ cũng không tụ lại một chỗ mà chạy theo các hướng khác nhau, ngay lập tức đã hoàn toàn tách khỏi nhau.
Hạ Nhất Minh trợn mắt cứng lưỡi nhìn biểu hiện của bọn họ, thật sự là không rõ những người này rốt cục là làm cái quỷ gì.
Xem bộ dáng của họ, dường như có gì đó cực kỳ đáng sợ, hơn nữa nỗi kinh sợ này hoàn toàn phát ra từ sâu trong nội tâm, làm cho bọn họ thậm chí vứt bỏ cả kế hoạch thu thập Ngưng Huyết Châu.
Đối với một cao thủ võ đạo đã đạt tới cảnh giới chân vạc, có thể khiến bọn họ cam tâm tình nguyện bỏ qua cơ hội thăng tiến thành Tôn Giả, khẳng định là một chuyện không hề nhỏ.
Nếu Hạ Nhất Minh không thể khẳng định, màn sương đen này không phải là sương đen trên đỉnh núi mà là do vân vụ lực của hắn hội tụ lại, như vậy hắn cũng sẽ ngay lập tức rút chạy thật xa như ba người Hác Huyết.
Thanh âm sàn sạt dần dần tăng lên. Hạ Nhất Minh cũng hơi sởn tóc gáy. Thân hình hắn vừa động đã đi tới nguồn phát ra âm thanh.
Khi hắn thấy rõ ràng hết thảy, trên mặt hắn lập tức xạm đi.