Vũ Thần
Chương 54 : Truyền đao
Ngày đăng: 23:36 19/04/20
Hạ gia nếu đã dốc hết bản lĩnh, tự nhiên là đem mọi thứ chuẩn bị thật tốt.
Đặc biệt là với việc sau khi giết được linh thú nên xử lý thế nào, càng sớm có chuẩn bị. Chỉ có điều trước đó họ cũng không ngờ, muốn giết được Kim Quan Mãng lại khó khăn như vậy.
Cũng may với lực lượng mới xuất hiện của Hạ Nhất Minh, một đao đem con vật to lớn này đánh chết, bằng không lúc này đây chỉ sợ họ sẽ phải xôi hỏng bỏng không.
Bất quá nếu đã đem Kim Quan Mãng đánh chết, vậy những việc còn lại cũng không cần Hạ Nhất Minh phải quan tâm nữa.
Sau khi mọi người ba chân bốn cẳng đem con rắn này xử lý xong, nội kình trong cơ thể Hạ Nhất Minh cũng đã khôi phục được bẩy tám phần rồi. Bất quá làm hắn cảm thấy vô cùng buồn bực chính là việc Hạ lão gia tử ra lênh bất cứ giá nào cũng không thể cho hắn tự mình bước đi, mà hai người Hạ Thuyên Tín làm một cái cáng đơn giản, nhất định bắt hắn nằm lên.
Sau khi mọi chống cự không đạt được hiệu quả, Hạ Nhất Minh đành phải ngoan ngoãn dưới sự giám sát của Lão gia tử năm trên cáng xuống núi trở về nhà.
Thời điểm họ ra ngoài bất luận kẻ nào cũng không biết rõ, khi trở về cũng đồng dạng như thế.
Mặc dù lúc này trời đã sáng choang, nhưng trước khi mọi người đi qua, những quản sự tâm phúc đã sớm có chuẩn bị, tại đây đã sắp sếp chút ít, nên tuyệt đối sẽ không có sự lộn xộn gì xảy ra. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Đương nhiên họ cũng không phải đồng thời tiến vào, mà là từng nhóm nhỏ lần lượt đi vào, còn đem con rắn lớn kia vào mật thất của Hạ gia trong lòng đất.
Không có bất kỳ tình huống nào là có người ngoài quấy rầy, sau khi bọn họ làm xong tất cả mọi việc, sau đó một lần nữa tiến vào đại sảnh gặp gỡ lão gia tử.
Tới lúc này, Hạ Nhất Minh không kiềm chế được từ trên cáng nhảy xuống, Đón mọi người trong ánh mắt quan tâm, hắn không nói hai lời chém ra một chưởng vào khoảng không.
Một chưởng này hắn cũng không có sử dụng cửu tầng nội kình, mà là sử dụng bát tầng nội kình, một chưởng sắc bén kèm một tiếng gió xé tai, làm tất cả mọi người hiểu rằng, tuyệt đối không phải là một người bị thương có khả năng đánh ra.
Hạ Vũ Đức thở một hơi dài, nói:
- Nhất Minh, cháu đã thực sự hồi phục?
- Muời phần đã khôi phục được tám.
Hạ Nhất Minh quả quyết:
- Nghỉ ngơi tối đa một ngày, tuyệt đối có thể khỏi hẳn.
Quả thật hắn lúc này không hiểu tại sao, đem toàn bộ nội kình tiêu hao hết sạch, tuy rằng kinh mạch trong cơ thể có chút bị thương nhưng, nếu đổi lại thành một người khác hẳn là không chết hẳn cũng trọng thương.
Nhưng do cơ thể Hạ Nhất Minh có chút đặc biệt, hơn nữa trong cơ thể hắn Thủy hệ Ba Văn Công yên lặng lưu chuyển trong kinh mạch từ từ chữa trị. Theo phỏng đoán của hắn lâu nhất là ngày mai có thể phục hồi lại như cũ.
Trên mặt Hạ Vũ Đức rốt cuộc cũng hiện ra nụ cười thoải mái, nhìn về phía đứa cháu trai này trong mắt ngoài sự hài lòng cũng chỉ có thể là sự hài lòng.
Trong lòng hắn nổi lên một cảm giác kỳ quái, có lẽ cả đời hắn sẽ lo lắng vì trách nhiệm này, nhưng cũng là nguồn động lực khiến hắn phải cố gắng cả đời.
Đón nhận cái nhìn từ đôi mắt Lão gia tử, Hạ Nhất Minh gật đầu một cái thật mạnh, âm thanh đầy mạnh mẽ của hắn vang lên:
- Gia gia, ta sẽ không phụ chuôi đao này.
Cũng không phải là lời nói hùng hồn, cũng không có cái gì gọi là thề non hẹn biển, nhưng là ông cháu bốn mắt nhìn nhau, lại cùng hiểu được, Hạ Nhất Minh dùng cả đời này để thực hiện lời hứa hôm nay.
Hạ Vũ Đức cười dài một tiếng lớn, nói:
- Nhất Minh, kỳ thật ta hiểu cả đời này thành tựu của cháu không giới hạn trong Thái Thương huyện này. Cho nên ta cũng không yêu cầu cháu vĩnh viễn phải ở lại trong nhà mà hi vọng lúc gia tộc gặp nguy nan cháu có thể giúp đỡ một chút.
Hạ Nhất Minh kinh ngạc nhìn về phía Lão gia tử, không hiểu sao lão có thể nói những lời này.
Hạ lão gia tử thở dài một tiếng, nói:
- Ta có chút mệt mỏi, các ngươi cũng lui xuống đi.
Bọn người Hạ Thuyên Tín liếc mắt một cái, cũng lĩnh mệnh rời đi.
Trong đại sảnh chỉ có Hạ lão gia tử và Hạ Lai Bảo hai người.
- Lão gia, ngài định đem Hạ gia giao cho Lục thiếu gia sao?
Hạ Bảo nghi hoặc hỏi.
Hạ lão gia tử khẽ lắc đầu nói:
- Căn cơ của Hạ gia ở tại Thái Thương huyện, nhưng Thái Thương huyện thật sự quá nhỏ. Nhất Minh nếu muốn phát huy , tuyệt đối không thể bị nhốt trong ao nhỏ.
Hạ Lai Bảo chần chừ một chút, lão đã chứng kiến một đao kinh diễm kia, hơn nữa lại hiểu rõ rằng hàm ý bên trong đó, sỡ dĩ thế nên cũng không khó hiểu về quyết định này của chủ nhân mình.
Hạ Vũ Đức nhìn về phía xa, đôi mắt rạng rỡ:
- Nhất Minh khẳng định có thể tấn giai tiên thiên, khi đó ta sẽ dẫn hắn tới trước núi, ta muốn cho những kẻ coi thường người khác kia biết rõ, Hạ gia ta cũng có thiên tài, hơn nữa là thiên tài bọn chúng không bao giờ với tới…