Vũ Thần
Chương 720 : Giải ước
Ngày đăng: 23:45 19/04/20
Từ giữa không trung, Hạ Nhất Minh cũng đồng dạng rơi xuống đất. Nhưng khi hắn sắp rơi xuống đến nơi, một tia sáng trắng chợt lóe lên, bạch mã liền xuất hiện ngay dưới chân.
Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng nghiêng người, lập tức ngồi xuống trên lưng bạch mã, chậm rãi đi đến bên cái hố to.
Sau khi Gia Đạt Nhĩ và cự tượng cũng rơi xuống đất, trọng lực đang lan tràn trong mấy trăm trượng chợt biến mất. Đám tôn giả ngoại trừ bốn người có vũ lực cao mới miễn cưỡng không ngã ngồi xuống, những người còn lại đều tái mét mặt, ánh mắt nhìn về phía Gia Đạt Nhĩ cũng tràn ngập sát khí. Nếu không phải còn nghĩ tới bộ tộc Đồ Đằng chỉ sợ bọn họ đã bằng mọi giá mà chém cho hắn cả vạn đao cũng nên. Nguồn: https://truyenfull.vn
Một lúc sau, Gia Đạt Nhĩ mới miễn cưỡng đứng lên được, nhưng cự tượng bên cạnh hắn vẫn nằm trên mặt đất mà run nhè nhẹ. Sắc mặt Gia Đạt Nhĩ đại biến, sau khi kiểm tra một lúc, hắn mới thở phào một hơi.
Kích thước của Cự tượng quá lớn, thân thể quá nặng khiến cho nó bị trọng lực ảnh hưởng rất nhiều. Nhưng cũng may cuối cùng Gia Đạt Nhĩ đã không tiếc tất cả khiến cho thần binh nát vụn, đồng thời dùng toàn bộ khả năng để phòng ngự cho cự tượng, mới có thể giữ được tính mạng của nó.
Nhưng không chỉ có trọng lực thuật của Hạ Nhất Minh mà ngay từ đầu còn có thêm cả trọng lực thuật của bản thân nó. Cả hai trọng lực thuật cũng ép xuống khiến cho nó bị gẫy một số khớp xương nên không thể đứng dậy. Nếu muốn khỏi hẳn thì phải tĩnh dưỡng một thời gian dài mới được.
Từ từ đứng lên, Gia Đạt Nhĩ nhìn chằm chằm về phía Hạ Nhất Minh và bạch mã Lôi Điện.
Gia Đạt Nhĩ cười khổ một tiếng, nói:
- Hạ tôn giả! Vừa rồi thần binh mà ngươi sử dụng có tên là gì?
Trận đấu này, mặc dù hắn và cự tượng thua nhưng cái thua đó có một chút khác thường. Không ngờ trong tay đối phương lại có thể có được một thứ thần binh có được trọng lực thuật mạnh đến vậy. Nhưng hắn biết trên thế giới này chưa bao giờ nghe nói tới thần binh của người nào lại có được uy lực như vậy.
Hạ Nhất Minh mỉm cười. Hắn cũng chẳng thu tấm thuẫn vào trong không gian hạng liên mà cứ cầm ở trên tay. Vào lúc này, nghe đối phương hỏi, hắn giơ tay vỗ lên tấm thuân, nói:
- Chính là vật này, các hạ có thể nhìn cho rõ.
Ánh mắt Gia Đạt Nhĩ khẽ liếc qua một chút rồi trầm giọng nói:
- Vật này là thần binh thứ hai của các hạ?
Hạ Nhất Minh chẳng hề do dự, lắc đầu nói:
Ngay sau đó, có tiếng hống của cự hùng vang lên. Hùng Vô Cực cưỡi Hồ Hùng nhanh chóng chạy tới.
Khi hắn tới nơi này, liền thấy ngay được cự tượng đang nằm trên mặt đất, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi. Đôi môi hắn hơi mấp máy mấy cái. Một lúc sau, liền chạy tới trước mặt Gia Đạt Nhĩ nói:
- Đại thánh giả! Chương đại thánh giả có thư. Xin ngài xem.
Hùng Vô Cực lấy ra một phong thư đưa cho Gia Đạt Nhĩ. Mặc dù hắn chưa xem qua nội dung bức thư, nhưng cũng đã nghe được tin tức từ miệng người đưa thư nên cũng biết Hạ Nhất Minh có thực lực mạnh đến mức độ nào. Vì vậy mà sau khi nhận được thư hắn vội vàng chạy đến đây, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.
Sắc mặt Gia Đạt Nhĩ xanh mét như tàu lá chuối, đón lấy phong thư. Đến lúc này, trong lòng hắn đã chẳng còn một chút hoài nghi nào nữa. Vội vã mở thư ra xem, sắc mặt hắn càng lúc càng trở nên khó coi.
Mặc dù tất cả mọi người không biết trong thư viết gì. Nhưng phần lớn đều có thể đoán được nội dung của nó chắc chắn có liên quan đến chuyện mà Hạ Nhất Minh vừa mới nói.
Nghĩ tới hành động vĩ đại của Hạ Nhất Minh tất cả mọi người lại càng thêm hưng phấn. Còn Vũ Mạc Phi, trong lòng hắn lại càng thêm ớn lạnh. Chính mình vừa rồi còn muốn mọi người trợ giúp để đối phó với Hạ Nhất Minh? Suy nghĩ của hắn lúc đó chắc chắn đã để cho quỷ mê hoặc. Sau một lúc, Gia Đạt Nhĩ buông bức thư xuống, nét mặt trở lại hoàn toàn bình tĩnh.
- Hạ tôn giả. Ước hẹn hai mươi năm của ngươi với bộ tộc Đồ Đằng chúng ta từ nay phế bỏ. Hai tộc Lang, Xà từ nay về sau sẽ không bao giờ rời núi, cùng với ngươi đối địch nữa.
Gia Đạt Nhĩ cố gắng nói mấy lời đó xong lập tức đi tới bên cạnh con thánh thú đồng hành của mình.
Hắn tìm được một vị trí thích hợp rồi nhấc cự tượng lên. Sau đó, hắn nhanh chóng biến khỏi tầm mắt của mọi người.
Nhìn bóng lưng hắn lúc này có một chút gì đó già nua và đau đớn. Anh hùng xuống dốc cũng chẳng có gì hơn thế nữa...