Vũ Thần
Chương 767 :
Ngày đăng: 23:45 19/04/20
Hai trùm lửa lớn bao trùm mọi nơi, những đốm lửa trên không rơi xuống cũng không phải lửa bình thường mà chính là lửa trong Cửu Long Lô.
Khi rơi xuống mặt đất chúng bắt đầu lan ra, những kiến trúc dọc đường tiến nhất thời bị thiêu đốt điên cuồng.
Những người bị dính chùm lửa này lúc này lăn lộn mong dập tắt được chúng, bất quá rất
nhanh bọn họ phát hiện, hi vọng này vô cùng xa vời.
Dưới sự hiệu triệu của Vũ Lão tiên sinh toàn bộ binh sĩ trong thành đã chạy tới đây. Mặc
dù tiếng hống của bảo trư khiến đám binh lính đó ngã ngửa nhưng lớp lớp người vẫn thi nhau kéo tới.
Nhiều người như vậy lại được mửa lửa bao trùm, trong nháy mắt tất cả như rơi vào Hỏa ngục.
Ngọn lửa bùng lên khiến ngay cả đám người hôn mê cũng đau đớn tỉnh lại, bọn họ như rắn không đầu bắt đầu chạy toán loạn khắp nơi.
Trong khu vực này vô số những thân thể mang theo ngọn lửa di động, chỉ bất quá giây lát đã biến thành bất động.
Tiếng kêu thê lương liên tiếp vang lên, cả lạc viện rất nhanh biến thành biển lửa không thể dập tắt.
Xa xa Vũ Mạc Phi xanh mặt, lão mới đem thi thể Dư Vô Sanh đặt trong quan tài, thoe sau lẳng lặng đứng đó tưởng niệm.
Trong lòng lão dĩ nhiên cho rằng. Lão tổ tông sau khi ngưng luyện thành công Ngũ hành thân thể sẽ buông tha Hạ Nhất Minh. Bởi thế lúc này toàn bộ tinh thần cùng thể xác của lão chìm trong tưởng nhớ, hoàn toàn không lý gì tới phát sinh bên ngoài.
Dù sao trong thâm tâm lão, hình ảnh Lão tổ tông cao cao tại thượng, nếu lão nhân gia người đã xuất quan hơn nữa ngưng tụ Ngũ hành thân thể, như vậy Vũ gia sẽ vững như bàn thạch không bao giờ suy sụp.
Nhưng không nghĩ tới, tiếng long ngâm kia có thể đánh thức lão trong tâm trạng đầy bi thương lúc này.
Mặc dù là một Tôn giả, hơn nữa khoảng cách hai nơi khá xa nhưng tinh thần lão khi đó chấn động không tự chủ được mà hôn mê. Cũng rất nhanh lão đã tỉnh lại sau đó không chút do dự rời khỏi phủ đệ nhưng khi tới nơi này, đập vào mắt lão chính là cảnh tượng như địa ngục.
Nơi này mặc dù không phải là Hoàng cung Đại Thân nhưng nơi ở của mấy vị Tôn giả Vũ gia. Lão biết nơi này thậm chí còn tồn tại dấu vết phong thủy từ niên đại thân đạo để lại, nó mới chính thức là cấm địa Vũ gia.
Khi thấy tình cảnh nơi này, ngay cả tinh thần Vũ Mạc Phi cũng bị đả kích sâu sắc.
Bất quá lão nhanh chóng tỉnh táo lại, đan điền dồn khí, giận dữ hét:
- Không được loạn. Đám người bên ngoài nghe đây. Tạo một khoảng trống không cho lửa lan ra.
Đám đệ tử Vũ gia cùng binh lính đều là nhưng tu luyện giả, từ đầu tới giờ như rắn mất đầu vì không được người lãnh đạo.
Bất quá lúc này khi Vũ Mạc Phi cao giọng nói, đám người này lập tức thể hiện giá trị của việc tu luyện gian khổ.
Khi lửa lan tới các gian phòng, lập tức nhưng nơi này không chút do dự bị đạp xuống, trong thời gian ngắn ngọn lửa đã được không chế, chỉ là nhưng người bị hãm trong biển lửa đỏ e rằng Đại la kim tiên cũng không cách nào giải cứu.
Toàn bộ lạc viện chìm trong một mảnh hỗn độn, nhìn về vô số lầu vũ tinh xảo sụp đổ trong biển lửa, vẻ mặt Vũ Mạc Phi đen tựa đáy nồi.
Vẻ mặt Vũ Phi Dương nhất thời trở lên khó coi, trong Vũ gia chỉ có lão cùng Vũ Vô Trần mới có khả năng hiểu được ngôn ngữ của Ban Lan Thánh Hổ. Mà lúc này cũng vì hiểu được ngôn ngữ của nó nên biết nó đang run sợ thế nào.
- Thánh Hổ đại nhân nói gì vậy?
Vũ gia lão tổ mặc dù suy yếu nhưng âm thanh vẫn ổn đinh như trước.
- Thánh hổ đại nhân nói, tốc độ của bạch mã kia quá nhanh. Nhất đinh phải tiêu diệt nó nếu không chúng ta căn bản không trốn thoát.
Vũ Phi Dương nhẹ giọng nói.
Vũ gia lão tổ sắc mặt khẽ biến, nói:
- Phi Dương. Ngươi cùng Thánh Hổ đại nhân nhanh chóng chạy đi, ta ở lại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Ban Lan Thánh Hổ gầm lên một tiếng, đôi mắt lóe lên quang mang kỳ dị.
Gương mặt Vũ Phi Dương rúm ró,nói:
- Thánh Hổ đại nhân nói, ngài đã ngưng luyện được Ngũ hành thân thể, chỉ cần tránh được kiếp nạn này, ngày sau Vũ gia nhất định có thể Đông sơn tái khởi.
Vũ gia lão tổ thoang do dự, mặc dù chỉ trong giây lát nhưng lão như vừa trải qua ngàn năm suy nghĩ, hung hăng cắn chặt răng, lão nói:
- Phi Dương. Thay ta tạ ơn Thánh Hổ đại nhân.
-
Vũ Phi Dương khẽ buông Vũ gia lão tổ, nhìn Ban Lan Thánh Hổ dập đầu ba cái.
Sau đó lão xoay người ôm Lão tổ,không quay đầu lại hướng phía trước bay đi như chớp.
Trong mắt lão, cảm giác cừu hận khắc cốt ghi xương cùng vẻ thương tâm cực độ ngưng tụ thành hai hàng nước mắt.
Phía sau lão, Ban Lan Thánh Hổ vặn vẹo thân hình, ánh mắt nó dường như mang theo nhân tình.Trong đầu nó hiện lên một bóng người quen thuộc, một người cùng nó vào sinh ra tử, là đồng bọn từ khi nó còn là một ngàn năm linh thú cho tới khi nó trở thành Thánh thú.
Khẽ quay đầu , bên tai tựa hồ nghe được câu nói cuối của người kia.
- Lại bì hổ, ta chết rồi, tử tôn của ta giao lại cho ngươi, giúp ta chiếu cố bọn họ.
Nó ngẩng đầu, thân hình bỗng nhiên cao lớn hẳn lên, một cỗ chiến ý lạ thường từ người nó phát ra.
- Hống...
Ta là lại bì hổ, ta vĩnh viễn là vương giả. Kẻ kế thừa huyết mạch Thần thú, ngươi còn dám cùng ta tái chiến một trận sao?