Vũ Thần

Chương 772 :

Ngày đăng: 23:45 19/04/20


Mặt trời như một bánh xe thật lớn rơi xuống bên kia sườn núi, lúc này những dãy núi cũng biến thành một màu nâu nhạt trải dài tới tận chân trời.

Một bánh xe tùy thời có thể biến mất hoàn toàn trước mắt.

Nhưng từ đỉnh núi cao kia chậm rãi xuất hiện một thân ảnh , thân hình lão khi mặt trời chiếu xuống mang theo cảm giác vô cùng quỷ dị. Truyện "Vũ Thần " được copy từ diễn đàn Hạ Nhất Minh hít một hơi thật sâu. Hắn không thấy rõ diện mạo người này nhưng lại cảm nhận được khí thế vô cùng cường đại.

Khí thế này cũng không phải ngưng tụ dày đặc bởi người kia không tập trung mà để nó tùy ý tản ra.

Nhưng cho dù khí tức tùy ý tản mát cũng đủ để Hạ Nhất Minh cảm thấy áp lực trước nay chưa từng có.

Không sai, cảm giác sợ hãi này, tới từ tận cũng tâm can hắn. Thậm chí ngay cả bản thân hắn cũng không rõ vì sao mình đột nhiên có cảm giác kinh khủng như vậy.

- Người này vô cùng cường đại, so vơi ngươi mạnh mẽ hơn.

Âm thanh Bách Linh Bát vang lên bên tai hắn.

Hạ Nhất Minh chân mày khẽ nhíu lại, kéo Bách Linh Bát nhanh chóng bay xuống dưới.

- Ngươi muốn làm gì?

Bách Linh Bát hoài nghi hỏi.

- Đi xuống.

Hạ Nhất Minh không chút do dự nói.

Người này đã cường đại như vậy, mà hắn mới chỉ quang hóa một kiện thần binh lợi khí, lấy cái gì ra chống đỡ đây? Nếu trên không trung cùng người giao thủ chẳng phải chỉ đứng chịu đòn sao?

Bởi thế ý nghĩ đầu tiên lóe lên chính là hắn nhanh chóng phải hợp cùng Lôi điện, chỉ có cưỡi Lôi điện, Hạ Nhất Mính mới có thể tiến công, lùi thủ.

Nhưng khí Hạ Nhất Minh vừa mới bay xuống đã thấy được bóng người đằng xa khẽ động.

Lão giữa không trung mang lại cho người khác cảm giác trầm ổn như núi, nhưng khi cử động càng khiến như một đầu liệp ưng, thoáng cái đã mạnh mẽ phóng tới.

Hạ Nhất Minh trong lòng kinh hãi, bởi trong nháy mắt hắn đã nhận ra ,tốc độ người này không phải bản thân có thể so sánh. Chỉ e chưa rơi xuống đã bị lão chặn lại trên không.

Mà với năng lực Hạ Nhất Minh chỉ quang hóa Ngũ Hành Hoàn, một khi lão chặn lại giữa không trung, cho dù Bách Linh Bát biến thành Đại Khảm Đao cũng lành ít dữ nhiều.

Trên mặt đất, Lôi điện mở lớn đôi mắt, quang mang trên sừng bắt đầu lóe lên.

Nó cũng nhìn ra điểm đáng sợ của người kia , tuyệt đối là một vị siêu cấp cao thủ trước đây chưa từng gặp. Khi nhìn thấy người này, thậm chí Lôi điện còn nghĩ tới đầu quái vật biển sâu kia, bởi thế nó nhanh chóng ngưng tụ lực lượng lôi điện còn nghĩ tới đầu quái vật biển sâu kia, bởi thế nó nhanh chóng ngưng tụ lực lượng lôi điện đánh tới.

- Đoàng...
Người này quay đầu lẳng lặng nhìn Vũ gia lão tổ nằm trên đất, khẽ cau mày.

Chỉ liếc mắt bất luận kể nào cũng biết, Vũ gia lão tổ chỉ đang kéo dài chút hơi tàn, miễn cưỡng hô hấp mà thôi, trai tim lão đã chết, cho dù là thần tiên trên trời cũng đừng mong cứu lại.

Chậm rãi, người nọ quay mặt lại, nhẹ giọng nói:

- Vũ gia lão tổ là do ngươi giết?

Nghe được âm thành người này, Hạ Nhất Minh lập tức biết, đây chính là chủ nhân âm thanh xua đuổi bọn hắn khi nãy.

Chậm rãi gật đầu, Hạ Nhất Minh cao giọng nói:

- Không sai. Là tại hạ giết.

Hắn dừng một chút, nói:

- Người này âm mưu lấy đi tính mạng vãn bối,cho nên...

Người kia vung tay, một cỗ khí thế hung mãnh ập tới khiến Hạ Nhất Minh không thể nói thêm.

- Người này nếu do người giết, vậy để lại tính mạng đi. Truyện "Vũ Thần " được copy từ Ánh mắt người này thoáng lướt qua Lôi điện, nói:

- Ngựa của ngươi sẽ thuộc về ta.

Một người một thú thiếu chút nữa ngã quỵ, Hạ Nhất Minh cùng Lôi điện hiển nhiên rất tức giận, bất quá bảo trư càng thở hổn hển hơn. Người kia ngay cả nó một chút cũng không đặt vào mắt, đây quả thật là đại bất kính đối với nó.

Ba người bọn họ nhất thời bộc lộ vẻ mặt giận dữ trong ánh mắt. Bất quá nói cũng là, bọn họ không thèm liếc mắt lại phía sau một chút, bởi trong thâm tâm bọn họ đã coi Bách Linh Bát là người bất tử, đương nhiên không cần quan tâm.

- Các hạ là người phương nào, có thể cho biêt đại danh?

Hạ Nhất Minh cao giọng nói.

Trong lòng hắn mơ hồ đã đoán ra, nhưng không có chứng thực, hắn vần còn ôm hi vọng.

Trên không trung người nọ cười một tiếng, nói:

- Lão phu Cát Ma Phàm Thù. Ngươi tự kết liễu hay để lão phu ra tay?