Vũ Thần
Chương 784 : Cảm ngộ bí tịch
Ngày đăng: 23:45 19/04/20
Hạ Nhất Minh vẻ mặt kinh ngạc biến sắc, do dự nói:
- Động Thiên Phúc Địa?
Vũ Mạc Phi thở dài một hơi, nói:
- Không sai. Động Thiên Phúc Địa chính là nơi truyền thừa của Ngũ Hành Môn khi xưa. Đại bộ phận kỳ trân dị bảo trong Ngũ Hành Môn đều lưu tại Động Thiên Phúc Địa, ngay cả Ngũ hành bí tịch cũng không ngoại lệ. Vũ gia khi xưa mang đi quả thực cũng chỉ có nửa bản.
Trong lòng lão quả thật hết sức lo lắng, tới khi Hạ Nhất Minh thu liễm sát khí mới bình tâm trở lại.
- Hắc hắc...Vậy là nửa bản bí tịch còn lại Động Thiên Phúc Địa nắm giữ. Chẳng lẽ Vũ huynh muốn Hạ mỗ xung đột cùng Động Thiên Phúc Địa?
Hạ Nhất Minh cười lạnh một tiếng, nói.
Động Thiên Phúc Địa không giống Đại Thân Vũ gia, ở nơi đó còn có một vị Nhân đạo đỉnh cấp cường giả tọa trấn.
Mặc dù theo tin tức hắn biết, vị cường giả này cũng đã tới Bắc Cương Băng Cung nhưng sớm muộn gì cũng sẽ quay về. Nếuđ ồng thời đắc tội Hoàng Tuyền Lão tổ cùng vị Nhân đạo đỉnh cấp của Động Thiên Phúc Địa, cho dù Hạ Nhất Minh cũng không dám khẳng định, Đế Thích Thiên đại nhân có hay không toàn lực bảo vệ hắn.
Vũ Mạc Phi không có nửa điểm dao động trên mặt, từ khi lão giao nửa bản bí tịch Ngũ hành ra, tựa hồ không quan tâm tới chuyện gì nữa.
- Hạ huynh. Vũ mỗ đã giao bí tịch. Hơn nữa phía dưới còn một tấm bản đồ Động Thiên Phúc Địa. Về phần ngươi có nguyện ý tới đó hay không, đã không còn liên quan tới Vũ mỗ.
Lão dừng một chút, lại nói:
- Lúc này Vũ gia chúng ta không đúng. Ngươi nếu có yêu cầu gì, Vũ mỗ xin hết sức đáp ứng.
Hạ Nhất Minh hừ lạnh một tiếng, nhận lấy hộp gỗ, nói:
- Hạ mỗ chỉ muốn khuyên một câu. Sau này chớ chọc tới ta.
Hắn khẽ vỗ lên lưng Lôi điện, bạch mã nhất thời giật mình, chiếc sừng trên đầu đột nhiên xuất hiện một luồng tử điện lượn lờ. Theo sau luồng quang mang tím sẫm phóng lên cao, giữa không trung nổ vang một tiếng, ngay cả dưới ánh sáng ban ngày cũng lóe lên vô sô quang mang.
Vũ Mạc Phi ngẩng đầu nhìn bầu trời, trên mặt không còn chút huyết sắc.
Là một gã Tôn giả, hắn đương nhiên hiểu rõ uy lực cường đại ẩn chứa trong luồng quang mang kia.
Đối với một tu luyện giả mà nói, đây quả thực chính là bảo tàng chôn giấu của cải vô cùng vô tận, khai thác cả đời cũng không hết được.
Nhưng đáng tiếc, đối mặt với bảo tàng như vậy, hắn cơ bản không thể đào bới được.
Bởi vì một thân tu vi võ đạo của hắn thật sự rất thấp, thậm chí căn bản không đạt được yêu cầu của bảo tàng.
Bất quá, coi như bảo tàng không mở ra được cũng đủ để Hạ Nhất Minh mừng rỡ như điên.
Nguyên cứu những ấn pháp mới hiểu được, trong lòng Hạ Nhất Minh vô cùng tò mò, hắn thậm chí còn có cảm giác không thể chờ đợi được mà phải thử ngay.
Ánh mắt đảo qua một vòng Ngũ hành không gian, Hạ Nhất Minh rốt cuộc cũng buông tha ý định thăm dò trong đầu.
Tuy nói hắn với những hoa văn này có cảm ứng, nhưng đang tiếc là, cho dù biết nhưng nghiên cứu ra mấy thứ này chưa hẳn đã có tác dụng. Dĩ nhiên tốt hơn hết là tạm thời gác lại.
Hơn nữa Hạ Nhất Minh mơ hồ cảm giác được, chỉ có nửa bản bí tịch đối với hắn là trở ngại rất lớn. Trừ khi tìm được nửa bản kia, hợp làm hai bản làm một, hình thành bí tịch đầy đủ, nếu không tuyệt đối hắn không thể nắm giữ điều cơ bản nhất, cũng là quan trọng nhất.
Thở thật dài một hơi, giống như người nín thở đã lâu, trọc khí trong lồng ngực nhất thời phun ra, cảm giác sảng khoái tràn ngập thân thể hắn.
Hạ Nhất Minh khẽ mở mắt, Lôi điện cùng bảo trư lập tức xông tới, ánh mắt chúng nó lóe lên như chờ đợi điều gì.
Nhìn bộ dạng chúng, Hạ Nhất Minh cười khổ, nói:
- Thần đạo chi thư cao thâm khó lường, lẽ nào có thể dễ dàng lĩnh ngộ.
Hắn lắc đầu, trong lòng khẽ động nói:
- Lúc này chỉ có một phần, các ngươi xem qua một chút.
Hắn duỗi tay ra, rất nhanh trên thân thể lần nữa xuất hiện Ngũ sắc quang mang...