Vũ Thần

Chương 836 : Tập kích kỳ dị

Ngày đăng: 23:46 19/04/20


Khi nhìn lại Lệ Nhã Tĩnh, Hạ Nhất Minh cảm nhận được trong lòng nàng sự mâu thuẫn, cảm giác này cũng không chỉ xuất hiện trên người nàng, ngay cả Hác Huyết, Lệ Giang Phong cùng Kim Chiến Dịch cũng từng cảm nhận qua.

Bất quá trên thân thể đám người Hác Huyết trừ sự đố kỵ mãnh liệt còn mang theo một tia sát ý mờ mịt. Còn đám người Kim Chiến Dịch, tuy có cùng ý niệm đố kỵ nhưng lại coi hắn là mục tiêu phấn đấu, đề thăng cảnh giới.

Đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa hai bên, mà quan hệ địch bạn cũng từ đây mà có.

Lệ Giang Phong than nhẹ một tiếng, nói:

- Hạ huynh thiên phú khác thường, thiên hạ vô song, có thể đột phá thời gian hai mươi năm là tiến giai Ngũ khí cảnh gưới, ngay cả trước đây cũng chưa ai làm được.

Hắn nói vô cùng rõ ràng, Hạ Nhất Minh chính là quái thai, người thường không thể so sánh.

Lệ Nhã Tĩnh cúi đầu, nói:

- Vâng. Phụ thân.

Hạ Nhất Minh đưa tay sờ sống mũi, trong lòng cười khổ không thôi, vội vàng nói:

- Lệ huynh. Những người khác đã tới rồi sao?

Lệ Giang Phong khẽ gật đầu, nói:

- Đại đa số đã tới. Nhưng có vài người không biết gặp chuyện gì vẫn chưa xuất hiện. Có lẽ bỏ qua cơ hội này.

Kim Chiến Dịch khẽ lắc đầu nói:

- Lệ huynh. Cơ hội này cho dù là ai cũng chỉ có một lần. Sẽ có ai chịu bỏ qua đây?

Bọn họ vừa đi vừa nói, chỉ thoáng chốc đã tiến vào trong động.

Nơi này không chỉ động khẩu to lớn, ngay cả thông đạo bên trong cũng vậy. Khi Hạ Nhất Minh tiến vào trong lòng thầm hoảng sợ.

Trách không được bọn họ chọn nơi này quả là tuyệt hảo.

Ánh sáng qua lỗ hở chiếu xuống hơn nữa trên đỉnh thông đạo tùy ý cũng có thể thấy được bảo thạch khảm nạm.

Đám bảo thạch này nếu để Đại Thân bán đấu giá, bất kỳ khỏa nào cũng đủ cho người thường sống giàu sang một đời.

Nhưng ở đây bảo thạch như vậy chỉ coi là vật chiếu sáng, tùy ý khảm nạm vào vách đá.

Mặc dù Nam Cương là nơi sản xuất bảo thạch lớn nhất nhưng biểu hiện xa hoa như vậy khiến ngay cả Hạ Nhất Minh cũng có chút rung động.
- Xem ra Thánh thú quái ngư này tới từ nơi xa, cũng có thể chỉ đi qua Nam Hải.

Đặng Ức Thần chần chừ một lát, nói:

- Lệ huynh. Thánh thú chúng ta gặp phải tựa hồ cũng không phải tới từ Nam Cương.

Hạ Nhất Minh lúc này giật mình, sau khi nghe được bọn họ nói, hắn cũng nhớ ra.

Đầu Ngân man vương sau khi bị bạch mã truy đuổi đã chạy ra ngoại hải, hơn nữa liều mạng đứng tại một nơi tử chiến cùng Lôi điện.

Khi đó Hạ Nhất Minh cũng đã từng đoán nó vốn thuộc về ngoại hải, về phần vì sao nhiệt huyết nó nổi lên tiến vào Nam Hải chiêu binh mãi mã, trở thành mục tiêu truy kích của đám người mình, hắn thật sự đoán không ra.

Khi Đặng Ức Thần miêu tả lại Thánh thú gặp phải, không khí nơi này trở lên quái dị.

Hoa Thụy Kim ngồi ngay ngắn, mặt tươi cười khiến người ta có cảm giác như cây lá mùa xuân. Bất quá sau khi nghe nói, sắc mặt lão nhất thời lộ rõ vẻ lo lắng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn

- Hoa huynh. Ngươi nhận ra lai lịch đám Thánh thú này?

Kim Chiến Dịch hai mắt sáng lên, hỏi.

Hoa Thụy Kim cười khổ, nói:

- Hoa mỗ sao có thể nhận biết hết Thánh thú biển sâu. Kim huynh đừng nói đùa.

Lão dừng một chút, tựa hồ như hạ quyết tâm, nói:

- Bất quá nếu các vị liên tục gặp quái thú trên biển, điều này khiến Hoa mỗ nghĩ tới một truyền thuyết.

Hạ Nhất Minh trong lòng khẽ động, nói:

- Truyền thuyết nào? Xin Hoa huynh không ngại chỉ giáo.

Hoa Thụy Kim ánh mắt nhìn về phương Bắc xa xôi, chậm rãi nói:

- Cứ cách chừng ngàn năm, phần đông Thánh thú từ ngoại hải sẽ tụ tập. Chúng sẽ sinh hoạt tại nơi này, mười năm, thậm chí hơn trăm năm mới rời đi.