Vũ Thần

Chương 843 : Tôn giả phương Tây

Ngày đăng: 23:46 19/04/20


Đạo âm ba với tốc độ như thiểm điện khuếch tán ra xung quanh, trong nháy mắt đã chạm vào Chiến Ưng thánh thú.

Tất cả các động tác của con thánh thú này trong nháy mắt đều đình chỉ, giống như Định Thân Pháp trong truyền thuyết vậy, ngay cả hai cánh đang vỗ cung quên cả điều động.

Ở trên người nó, từng đạo bạch sắc quang mang thần kỳ lóe sáng lên, nhưng đáng tiếc là bảo khí đàn đạo mang theo Quang Minh lực lượng này không thể ngăn cản Long Uy chi hống được truyền thừa từ Thần thú Cự Long.

Chiến Ưng trên bầu trời trong nháy mắt dừng lại, thân hình nó giống như sao rơi, lấy tốc độ nhanh rớt xuống mặt đất.

"Oành"

Đất cát trên mặt đất bắn lên tung tóe, hai cánh của Chiến Ưng dài mười lăm thước rơi xuống mặt đất, khi nó rớt xuống mặt đất tạo thành một cái hố rất to.

Cho đến giờ phút này, Chiến Ưng thánh thú mới tỉnh lại, nó gian nan động đậy thân hình, muốn đứng thẳng lên. Tuy nhiên dù nó có cố gắng thế nào cũng không có dấu hiệu tiến triển, mặc dù được hai cánh trợ giúp miến cưỡng dùng hai chân dứng dậy, nhưng thân hình lắc lư liện tục chỉ một lát lại nằm bẹp xuống.

Ngoại trừ Hạ Nhất Minh ra, tất cả mọi người đều không thể đoán ra được kết quả này.

Mặc dù Long Uy chi hống của Bảo Trư không nhắm vào bọn họ, mà phát tán ở trên cao, nhưng dư âm của nó cũng ảnh hưởng tới những người bên dưới.

Bọn họ không phải là tôn giả của Đồ Đằng bộ tộc, cũng không có thánh thú làm bạn sinh tử, cho nên không có khả năng lâm vào trạng thái như con Chiến Ưng. Nhưng cho dù với tu vi võ đạo của đám người này, thì giờ phút này hai mắt cũng cảm thấy có chút không yên.

Cũng may Bảo Trư hống ở trên cao, khi nó tác dụng với Chiến Ưng là lập tức ngưng lại, cho nên mọi người chỉ cần hít thở sâu mấy lần là khôi phục như cũ.

Bảo Trư ở giữa không trung đạp mây đen từ từ hạ xuống, nó cứ như đang đi trên từng bậc thang vậy, miệng hơi nhếch lên lộ ra nụ cười toe toét.

Hạ Nhất Minh lắc đầu, đưa tay ra ôm lấy con Bảo Trư kéo vào trong lòng.

Trong lúc nhất thời, mọi n gười đưa ánh mắt quái dị nhìn về phía hắn.

Thánh thú cường đại như thế chỉ sợ có mỗi Hạ Nhất Minh là có thể dùng loại đãi ngộ này với nó.

Nếu đổi lại là một thế lực nào khác đã sớm đem con Bảo Trư coi tư tổ tông a.
Ngả Đức Văn tiến lên trước hai bước, mặc dù thân hình hắn bị bao phủ bởi áo giáp, nhưng bộ áo giáp này chế tạo rất tinh xảo không có chút nào ảnh hưởng tới động tác của người mặc.

- Lệ Giang Phong các hạ, Chiến Ưng của Thần Điện chúng ta để cho giáo hoàng bệ hạ ngồi. - Hắn trầm mặt nói tiếp:

- Các ngươi vừa rồi lại đánh trọng thương nó, đây chính là bất kính đối với Thần Điện chúng ta, hẳn là bên phía các hạ phải chịu trừng phạt tương ứng.

Sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi, bọn họ cảm thấy hoảng sợ cũng không phải là vì lời đe dọa của đối phương, mà chính là câu nói phía trước, Chiến Ưng thánh thú là tọa sủng của thần điện giáo hoàng.

Nếu tọa sủng xuất hiện ở đây, như vậy chủ nhân của nó ở nơi đâu?

Tất cả mọi người không kìm được đưa mắt nhìn chung quanh, bốn phía vẫn im lặng như trước, không có nửa điểm khác thường.

Hạ Nhất Minh hít sâu một hơi, hắn buông bỏ hoàn toàn suy nghĩ của mình.

Suy nghĩ của Ngũ Khí tôn giả không thể so sánh với tôn giả bình thường, chỉ trong chốc lát, sắc mặt Hạ Nhất Minh trở nên hết sức khó coi.

Hắn cảm ứng được phía sau đám người này quả thật có tồn tại hai luồng khí tức như có như không.

Trong đó một cỗ chính là Chiến Ưng của thần điện bị Bảo Trư đánh bị thương phát tán ra, bất quá cỗ khí tức đó mặc dù cảm giác rất yếu, nhưng sức sống cảu nó vẫn cường thịnh, hiển nhiên đã được điều trị rất tốt.

Điều thực sự làm hắn phải kinh sợ chính là một luồng khí tức yếu ớt khác.

Khí tức này so với Chiến Ưng bị thương còn yếu hơn nhiều, khi cảm giác của Hạ Nhất Minh phát hiện được luồng hơi thở này cả người hơi run lên.

Đây là một cỗ khí tức rất đáng sợ, nó làm cho hắn nghĩ tới cảm giác hít thở không thông như lần đầu tiên gặp Hoàng Tuyền lão tổ.