Vũ Thần

Chương 845 : Nguyên do chính thức

Ngày đăng: 23:46 19/04/20


Trong khi Hạ Nhất Minh đang đánh giá cường giả Nhân Đạo đỉnh phong của phương Tây thì đám người Kim Chiến Dịch và Lệ Giang Phong vốn vẫn tự phụ lại câm như hến.

Đứng trước mặt cường giả Nhân Đạo đỉnh phong cho dù là Ngũ Khí đại tôn giả cũng không dám cho ý làm trái lời. Càng không cần nói tới bọn họ những người vừa tấn thăng cảnh giới tôn giả.

Không khí chung quanh nhất thời trở tràn ngập áp lực, có thể mang tới cho các tôn giả áp lực khổng lồ như thế thì cũng chỉ có cường giả ở cấp bậc này mà thôi.

Phất Lan Khắc Lâm gật đầu, lão từ từ nói:

- Ngươi quả thực không tồi.

Mặc dù lão cũng không chỉ đích danh ai, nhưng mọi người chung quanh đều hiểu lão đang đánh giá về ai.

Các tôn giả đến từ phương Tây trên mặt đều lộ vẻ đố kỵ, cho dù là Cách Lâm Đốn của liên minh hắc ám cũng khó có thể tránh khỏi tâm tư đó.

Trong thế giới phương Tây, có thể được cường giả ở cấp bậc này đánh giá thì chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Mà lần đầu tiên gặp mặt đã khiến lão nói ra lời này lại càng độc nhất vô nhị.

Trong lúc nhất thời, ngay cả Ngả Đức Văn cũng thầm nói trong lòng, dù Hạ Nhất Minh có là Ngũ Khí đại tôn giả thì đây cũng là khích lệ quá đáng a.

Trên mặt Hạ Nhất Minh lộ ra một tia cười khổ, mặc dù ngữ khí của đối phương không chút nào che dấu việc đang thưởng thức mình. Nhưng bản thân hắn đã bị người này dùng ý niệm khóa lại. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Bất luận kẻ nào bị Nhân Đạo đỉnh phong cường giả dùng ý niệm tập trung đều cảm thấy không hề thú vị chút nào.

- Phất Lan Khắc Lâm bệ hạ tôn kính, chẳng lẽ ngài định dát vàng lên mặt ta sao? - Hạ Nhất Minh bất đắc dĩ cười khổ nói.

Phất Lan Khắc Lâm mỉm cười hòa ái, hắn cũng không trả lời câu hỏi của Hạ Nhất Minh mà chỉ nói:

- Ở trong Trung Kinh của phương Đông thành ngươi đã giết ba cường giả phương Tây?

Ánh măt Ngả Đức Văn cùng Cách Lâm Đốn đều trở nên sắc bén, bọn họ cũng từng nghe qua lời đồn này, nhưng khác với người ở phương Đông. Bọn họ đối với những tin đồn đó chỉ bán tín bán nghi mà thôi.

Ba cường giả đó ở phương Tây có thanh danh rất lớn, ngoại trừ Nhân Đạo đỉnh phong cường giả, nếu không thì không ai có thể đồng thời lưu giữ cả ba người lại.

Hạ Nhất Minh do dự một chút, hắn nhíu mày, từ từ nói:

- Người không phạm ta, ta không phạm người.
- Giáo hoàng bệ hạ, chẳng lẽ ngài muốn phá bỏ quy tắc mấy ngàn năm qua? - Hạ Nhất Minh lớn tiếng hỏi.

Phất Lan Khắc Lâm nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói:

- Phá vỡ quy tắc không phải là ta. Mà là Băng Tiếu Thiên.

Hạ Nhất Minh giật mình, ban đầu hắn còn tưởng lão nhân này sẽ làm khó dễ mình, không nghĩ tới quanh đi quẩn lại lại nói tới Băng Cung ở Bắc Cương.

Trong lòng vừa động, hai mắt Hạ Nhất Minh mở lớn nói:

- Băng đảo - Thiên niên Băng Đảo. Ngươi chính vì thiên niên Băng Đảo mà tới đây.

Ánh mắt Phất Lan Khắc Lâm lộ vẻ thưởng thức, lão nói chuyện giống như một lão già vậy, từ từ nói:

- Ngươi đoán đúng. Băng đảo chính là tài sản của cả Đông và Tây đại lục. Mấy ngàn năm trước các vị tiền bối trong thần đạo đã lưu lại chìa khóa duy nhất để mở ra đại môn của Băng Đảo. Nhưng mà hôm nay, Băng Tiếu Thiên lại có ý định làm cho phương Tây chúng ta đứng ở ngoài cửa mà độc bá Băng Đảo.

Lão nhân dừng lại một chút, ánh mắt lão vô cùng bình tĩnh, ngữ khí cũng không lộ vẻ tức giận. Tựa hồ như lão đang nói về chuyện không phải của mình vậy.

Đám người Kim Chiến Dịch đưa mắt nhìn nhau, nếu đúng như vị lão nhân này nói thì chuyện này quả thật bọn họ còn không có tư cách tham dự.

Bất quá, bọn họ cũng hiểu được, đưa mắt nhìn khắp thiên hạ chỉ sợ cũng chỉ có Thiên Niên Băng Đảo mới có thể khiến lão rời khỏi thế giới phương Tây.

Hạ Nhất Minh hơi gật đầu, trong lòng lão thầm mắng, đều là chuyện tốt do lão Băng Tiếu Thiên, thật không ngờ bọn họ lại phải gánh chịu điều này.

Phất Lan Khắc Lâm sở dĩ tới Nam Cương lưu bọn họ cũng là bất đắc dĩ, lão cũng không trực tiếp bới Bắc Cương Băng Cung mà ở chỗ này làm khó dễ. Để có thể lưu lại cho song phương một con đường giải quyết, nhưng xui xẻo chính là bản thân hắn lại bị kéo vào trong vòng xoáy đó.

Thở dài một hơi, ánh mắt Hạ Nhất Minh trở nên kiên định là thường.

- Xin lỗi, giáo hoàng bệ hạ tôn kính. Hạ mỗ không muốn lưu lại nơi đây.